Lúc đó cô mới ba tuổi, còn chưa hiểu rõ đạo lý trong chuyện này, chỉ ngơ ngác gật đầu.
Và đó cũng là lần cuối cùng cô gặp lại tằng tổ phụ và tằng tổ mẫu của mình. Năm đó tằng tổ mẫu lâm bệnh, tằng tổ phụ từ quan, đưa bà về Lâm Châu ẩn cư trong núi để yên tâm dưỡng bệnh.
Tạ gia đông con cháu, tằng tổ phụ xưa nay luôn nghiêm khắc, lạnh lùng với thế hệ sau, ngay cả Tiểu Tang Ninh lúc đó cũng rất sợ ông.
Nhưng một lần do mải chơi, cô bò lên bậu cửa sổ, lại thấy tằng tổ phụ luôn nghiêm nghị ấy đang bưng bát thuốc nhẹ nhàng dỗ tằng tổ mẫu:
"Uyển Uyển, còn nửa bát nữa thôi, uống hết nhé?"
____
Tang Ninh không ăn tối, chỉ ăn tạm một cái bánh mì cho đỡ đói, rồi lại tiếp tục ôn bài.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ, giọng của má Trần vọng vào:
"Đại tiểu thư, tiên sinh mời cô đến thư phòng."
Tang Ninh nhét miếng bánh cuối cùng vào miệng, từ từ nhai nuốt, sau đó mới gấp sách đứng dậy.
Trong thư phòng, Nam Chấn Minh đã ngồi đó, mặt lạnh như băng.
"Ba gọi con à?" Tang Ninh đẩy cửa bước vào.
Nam Chấn Minh mặt mày u ám: "Con không biết vì sao ba gọi con sao?"
Ông đập bàn một cái: "Con đừng tưởng chuyện hôm nay lừa được ông nội là xong! Lời cô con nói có phải thật không? Có phải chính con đã đá Tư Nhã xuống hồ không?"
Tang Ninh lạnh nhạt đáp: "Ba không chất vấn cô – người nói trước sau không ăn khớp, lại quay sang ép hỏi con mãi? Ba thật sự tin tưởng cô đến vậy sao? Con nghĩ chắc không đâu. Trước đây cô còn từng làm chứng cho con, giờ vì đầu tư thua lỗ mà quay sang đổ tội con trả thù, chẳng lẽ ba không nhìn ra đây là sự trả đũa có chủ ý sao?"
Nam Chấn Minh nghẹn lời, mặt càng thêm khó coi: "Nhưng Tư Nhã cũng nói là con đá nó!"
"Nếu là con đá, thì sao con phải chối? Ba từng thấy con đùn đẩy trách nhiệm bao giờ chưa? Hôm trước con vô tình đẩy Tư Nhã ngã cầu thang, con cũng không chối."
Giọng Tang Ninh bình thản, nhưng lại khiến Nam Chấn Minh nhất thời không biết nói gì, cảm thấy mình giống như đang suy bụng ta ra bụng người.
Thế nhưng trong lòng ông vẫn bực bội, cảm thấy con gái không dễ dạy bảo, liền trách tiếp:
"Vậy chuyện con cố ý dẫn dắt cô hiểu sai khiến cô con lỗ mấy ngàn vạn thì sao?!"
Tang Ninh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt ông: đôi mắt như pha lê dường như có thể nhìn thấu lòng người:
"Cô mất gần hết gia sản, chẳng lẽ ba không vui sao?"
Nam Chấn Minh sững người: "Con… con nói gì vậy…"
"Ba hẳn rất rõ, cô và chú ba là một phe, đều đang nhòm ngó gia sản nhà họ Nam. Dù ba là con cả, được ông nội coi trọng, nhưng ai dám chắc họ sẽ không liên thủ lật đổ ba."
Tình hình này, từ lần đầu tiên Tang Ninh bước chân vào nhà họ Nam, cô đã nhận ra.
Sắc mặt Nam Chấn Minh thay đổi nhanh chóng. Những chuyện này ông và hai người em biết rất rõ, nhưng vẫn luôn âm thầm đấu đá, chưa từng nói ra. Cô con gái này mới về được mấy ngày, sao lại biết rõ như vậy?!
Tang Ninh điềm tĩnh nhìn ông:
"Cô giúp chú ba làm việc, đã đầu tư vào Tập đoàn ô tô Tập Phong, thì chắc chắn chú ba cũng có dính vào, chỉ là chú ba không tiện ra mặt. Con cố tình dẫn dắt khiến họ hiểu sai, ba chẳng phải cũng bớt đi không ít rắc rối sao?"
Trước đó, Nam Chấn Minh đã làm hỏng hai dự án của công ty, cuối cùng phải nhờ ông nội ra mặt xin xỏ khắp nơi mới dọn dẹp được đống lộn xộn.
Vì chuyện đó, ông vốn đã mệt mỏi rối bời, hai người em lúc nào cũng như hổ rình mồi, chỉ mong lấy cớ để ông nội bỏ rơi ông, đá ông ra khỏi hội đồng quản trị Nam thị.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!