"Thứ Bảy tới cô có rảnh không?" Hạ Tư Tự hỏi.
Tang Ninh quay đầu nhìn anh: "Hạ tiên sinh có việc gì sao?"
Anh thấy trong mắt cô ánh lên chút cảnh giác, giọng điệu thì thản nhiên: "Tuần sau có một buổi đấu giá, tôi cần một chuyên gia giám định cổ vật. Nếu xong việc, sẽ có thù lao."
Hai chữ "thù lao" như gõ vào tai Tang Ninh, cô chớp mắt: "Tôi rảnh."
Anh lại liếc nhìn cô lần nữa, ánh mắt lạnh lẽo, lúc này thì cô không còn cảnh giác nữa rồi.
"Được, thứ Bảy tới tôi sẽ đến đón cô."
Chiếc Bentley dừng lại trước cổng trường, Tang Ninh mở điện thoại nhìn giờ, một giờ ba mươi, vừa đúng lúc.
"Cảm ơn Hạ tiên sinh." Lần này giọng cô dịu dàng hơn nhiều.
Không biết là do đã thấy cơ thể anh hay vì đã nhận được thù lao nữa.
Hạ Tư Tự nói giọng lười nhác: "Ừ."
Tang Ninh mở cửa xe bước xuống, lễ phép chào tạm biệt: "Tạm biệt Hạ tiên sinh."
Hạ Tư Tự hơi nâng cằm, xoay vô lăng rồi lái xe đi.
Anh liếc nhìn gương chiếu hậu, cô vẫn đứng tại chỗ, tiễn anh bằng ánh mắt.
Khóe môi anh khẽ cong lên, tâm trạng dường như tốt hơn vài phần.
Tang Ninh đứng tại chỗ, đợi đến khi xe Hạ Tư Tự đi hẳn mới bước vào cổng trường.
Đi lại đôi ba lần, cô cũng dần hiểu tính cách của người này, nhỏ nhen lại hay thù dai, mọi chi tiết đều phải làm thật chỉn chu mới được.
Cô tiễn xe anh đi, anh chưa chắc đã thấy, nhưng nếu là người hay để ý, không thấy cô đứng chờ có khi lại để bụng.
Tang Ninh trở về trường, Diệp Thiến vẫn đang đợi cô.
"Sao giờ cậu mới về? Tôi còn mang cơm cho cậu, sợ cậu không kịp ăn."
"Tôi ăn rồi, cảm ơn cậu nha."
"Ơ? Ăn ở đâu vậy?"
Tang Ninh chỉ cười: "Nhà một người lớn tuổi."
Cô cũng không thích nói nhiều chuyện ngoài trường, nhất là cái nhà họ Hạ kia, nổi tiếng đến mức tài xế taxi nghe thấy còn phải ngó lại. Cô không muốn lắm lời mà gây chuyện thị phi.
Tuần học này, Tang Ninh dần dần bắt đầu hiểu bài hơn.
Những phần không hiểu cô sẽ tự học sau giờ, trên mạng có nhiều video giảng dạy rất chi tiết. Trong quá trình học, cô cảm thấy mình dường như cũng đang dần hòa nhập với thời đại này.
Một tuần trôi qua, Tang Ninh bắt đầu chuẩn bị trang phục để tham dự buổi đấu giá.
Ngày mai là thứ Bảy, nghe nói lần này buổi đấu giá sẽ trang trọng hơn, còn được tiếp cận và chọn lựa trực tiếp, cô cũng muốn mở rộng tầm mắt.
Quan trọng hơn là, thù lao Hạ Tư Tự đưa ra rất hậu hĩnh, một buổi một trăm vạn.
Nhiều hơn cả chi phí sinh hoạt một tháng của cô.
"Tang Ninh, xuống ăn tối thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!