Hạ Tư Tự lười biếng ngẩng mắt lên, thấy cô đang đứng đó với vẻ mặt cứng đờ, rồi bừng tỉnh, ánh mắt hoảng loạn đến mức như chẳng biết nhìn đi đâu.
Cô quay đầu nhìn sang chỗ khác, cố gắng giữ bình tĩnh:
"Hạ tiên sinh, sao anh lại ở đây?"
Thời đại này không quá khắt khe về chuyện nam nữ, nên cô cũng không rõ ranh giới cụ thể nằm ở đâu.
Hơn nữa, khoảng cách gần như vậy lại ở chung một phòng với một người đàn ông nửa thân trần, đối với cô, đúng là quá sức chịu đựng.
Lần trước bị Kỷ Nghiên kéo đi xem buổi biểu diễn của Thời Mộ, tuy sân khấu có hơi nóng bỏng, nhưng dù sao cũng có hàng vạn người cùng xem, cô còn tự an ủi mình rằng cứ coi như xem kịch là được.
Còn lần này, nam nữ ở chung một phòng, mà người này lại ăn mặc thiếu vải thế kia, đúng là không giống nhau chút nào!
Đây là nhà tôi.
Anh đáp hờ hững, ánh mắt nhìn vào đôi mắt hoảng loạn không thể che giấu của cô, làn da trắng như sứ, dần dần ửng hồng.
Cô lại còn biết xấu hổ?
Anh còn tưởng cô đã thích nghi lắm rồi.
Tang Ninh nghe anh đáp nhẹ tênh như vậy, đầu cô như vang lên một tiếng ong chói tai.
Cô tất nhiên biết đây là nhà anh! Nhưng bà nội Hạ đã nói anh nửa tháng mới về nhà một lần cơ mà!
Quan trọng hơn, chẳng phải anh nói là không rảnh sao?!
Cô tức đến mức đầu óc choáng váng, quay người lại đối mặt với anh:
"Chẳng phải anh nói là không rảnh sao?!"
Hạ Tư Tự lại thản nhiên như thường:
"Đúng là không rảnh, tôi chỉ về tắm rửa thay đồ, rồi còn có một cuộc họp quan trọng vào chiều nay."
Tang Ninh: …
Được rồi, kiểu gì thì anh cũng đúng.
Ánh mắt Tang Ninh vô thức nhìn xuống, rơi vào phần n.g.ự. c và bụng rắn chắc của anh, rồi như bị bỏng mắt, cô vội vã dời mắt đi:
Bà nội anh đâu?
Hạ Tư Tự uể oải sải bước dài, đi vào một căn phòng đối diện, tiện tay nhặt lên một bộ đồ mặc nhà màu xám rồi chui vào mặc.
Tang Ninh đứng ở cửa, vừa ngẩng đầu đã thấy tấm lưng trần rắn rỏi của anh, vai rộng eo thon, khi mặc đồ vào thì cơ bắp ở lưng chuyển động rõ rệt, khiến hai má cô nóng ran.
Hạ Tư Tự mặc xong đồ mới lười biếng đáp:
"Bà nội đang ngủ trưa."
Tang Ninh: …
Không hiểu sao, cô cảm thấy mình bị trêu đùa.
Cô hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh:
"Vậy tôi để bản nhạc lại đây rồi đi trước, chiều tôi còn có lớp."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!