"Cô ta đang xem gì vậy?"
Má Trần hạ giọng báo cáo: "Đại tiểu thư đã xem lịch sử kiến quốc suốt ba tiếng đồng hồ, sau đó lại lật đọc Bộ luật Dân sự hai tiếng nữa."
Nam Tư Nhã và Nam Mục Thần đều sững sờ: "Cô ta xem mấy thứ này làm gì?"
"Tôi cũng không biết, đại tiểu thư bảo tôi giúp cô ấy thay đổi toàn bộ cách bài trí trong phòng. Tôi bận rộn dọn dẹp, còn cô ấy thì cứ ngồi yên ở bàn học đọc sách. Tôi chỉ lén liếc qua hai lần, cô ấy đọc rất tập trung, hoàn toàn không để ý đến tôi." Má Trần cũng đầy vẻ kinh ngạc.
Nam Mục Thần cười lạnh: "Điên rồi."
Nam Tư Nhã nhíu mày: "Chắc là sợ ông nội và ba ghét bỏ, nên mới cố gắng học hành."
"Yêu học thì cũng đâu cần xem mấy thứ này? Chẳng lẽ cô ta định dựng nước?"
"…"
Má Trần lập tức thêm vào: "Tôi thấy tính khí của đại tiểu thư cũng không được tốt lắm."
Mắt Nam Tư Nhã lóe lên, quả nhiên, Tạ Tang Ninh này trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu.
Cô ta do dự nói: "Thật không? Nhưng tôi thấy chị ấy khá ngoan ngoãn trước mặt ba mẹ và ông nội mà."
"Giả bộ thôi." Nam Mục Thần giọng đầy khinh miệt: "Có giỏi giả bộ đến đâu cũng không đổi được bản chất."
"A Thần, đừng nói vậy, dù gì chị ấy cũng là chị ruột của em."
Nghe vậy, Nam Mục Thần càng bực bội hơn. Cậu ta học trường quốc tế, bạn học hầu hết là con nhà giàu. Ở trường, cậu ta vốn đã không có nhiều sự chú ý, nếu để người khác biết chị gái mình là một con nhỏ nhà quê quê mùa, cậu ta còn mặt mũi nào nữa?
"Ai nói cô ta là chị em?!"
Nam Tư Nhã siết nhẹ khóe môi, trong lòng càng thêm vững dạ. Dù Tạ Tang Ninh đã trở về, nhưng hai mươi năm sống ngoài kia của Tạ Tang Ninh quá mức thấp kém, làm sao Nhà họ Nam chấp nhận một người con gái vô dụng như thế?
Còn cô ta thì sao? Từ nhỏ đã được bồi dưỡng như một tiểu thư danh giá, tốt nghiệp danh môn, tài mạo song toàn. Cô ta mới chính là thiên kim đại tiểu thư mà Nhà họ Nam có thể tự hào.
Còn Tạ Tang Ninh – con bé nhà quê ấy thì tính là gì?
Tạ Tang Ninh gần như thức trắng cả đêm, kiên trì đọc hết cuốn lịch sử kiến quốc và Bộ luật Dân sự đến tận năm giờ sáng.
Cô hoàn toàn hiểu rõ sự hình thành của thời đại này, cũng như các quy tắc hiện tại.
Khép sách lại, lòng cô vẫn chưa thể bình tĩnh.
Cô lại mở Bộ luật Dân sự ra, lật đến phần Luật thừa kế.
"Thứ tự thừa kế tài sản: Hàng thừa kế thứ nhất: Vợ/chồng, con cái, cha mẹ."
Cô xác nhận lại ba lần, ánh mắt đột nhiên sáng rực lên.
Tài sản này… cô cũng có thể tranh giành!
Ai nói Nhà họ Nam không tốt? Nhà họ Nam quá tốt là đằng khác!
Cô hít sâu một hơi, ngồi thẳng lưng, mọi cảm giác chán ghét với Nhà họ Nam đều biến mất, thay vào đó là sự hăng hái.
Chín giờ sáng hôm sau.
Gia sư đến, nhưng Tạ Tang Ninh vẫn đang ngủ. Hôm qua cô thức đến sáu giờ sáng, giờ mí mắt còn chẳng mở nổi, chỉ nghe thấy tiếng gõ cửa cộc cộc cộc.
Tạ Tang Ninh có tật xấu khi bị đánh thức. Bị tiếng gõ cửa làm phiền, cô cáu kỉnh hỏi: "Ai đấy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!