Chương 23: (Vô Đề)

Nam Văn Nguyệt sững sờ tại chỗ, sắc mặt biến đổi khôn lường.

Bà vẫn chưa hoàn hồn sau hành động tàn nhẫn của Nam Tang Ninh khi đá Nam Tư Nhã xuống ao trước mặt mọi người. Đột nhiên, ánh mắt bà lại chạm phải đôi mắt trong veo của Nam Tang Ninh.

Lúc này, cô trông có vẻ hoàn toàn vô tội, nhìn bà với ánh mắt ngây thơ.

Một nỗi sợ hãi vô hình bất chợt trào dâng trong lòng Nam Văn Nguyệt. Đứa con gái ngang ngược, coi trời bằng vung này thực sự khiến người ta phải kinh hãi.

Nhưng lúc này, tất cả mọi người đều đang nhìn bà, còn Nam Tư Nhã thì vẫn đứng dưới ao, bộ dạng nhếch nhác, nước mắt giàn giụa:

Cô! Mau nói gì đi!

Ôn Mỹ Linh cũng nhìn bà chằm chằm, chờ đợi câu trả lời từ người ngoài cuộc.

Trong đầu Nam Văn Nguyệt nhanh chóng xoay chuyển suy tính. Cuối cùng, bà nhìn về phía Nam Tư Nhã.

"Tư Nhã, vừa rồi đúng là cháu tự mình sơ ý ngã xuống, không thể trách Tang Ninh được."

Những năm qua, bà luồn lách ở Nhà họ Nam, nịnh nọt đủ kiểu nhưng chẳng được lợi lộc gì đáng kể. Đặc biệt, anh trai bà – Nam Chấn Minh – luôn đề phòng, không cho bà cơ hội chiếm chút lợi ích nào. Trong lòng bà sớm đã chất chứa oán hận.

Nhưng dù vậy, bà vẫn phải dựa vào nhà mẹ đẻ để tìm kiếm lợi ích, không dám đắc tội với họ, chỉ có thể luôn giữ vẻ mặt tươi cười.

Giờ đây, Nam Tang Ninh lại nắm trong tay thứ mà bà khao khát. Dĩ nhiên, bà sẽ chọn đứng về phía cô!

Còn Nam Tư Nhã? Chẳng qua chỉ là một kẻ giả mạo, đắc tội với nó cũng không đến mức làm mất lòng anh trai và chị dâu.

Sắc mặt Nam Tư Nhã lập tức tái nhợt, không dám tin vào tai mình. Người cô đã ở bên suốt hơn hai mươi năm, vậy mà giờ lại bênh vực Nam Tang Ninh – con nhóc hoang dã từ đâu chui ra?!

Cô ta hét lên thất thanh:

"Cô nói bậy! Rõ ràng là Nam Tang Ninh đá tôi!"

Ôn Mỹ Linh cũng thoáng do dự, nhìn Nam Tư Nhã rồi lại nhìn Nam Tang Ninh.

Giọng điệu của Tang Ninh vẫn bình tĩnh:

"Hôm qua con lỡ tay đẩy Tư Nhã ngã xuống lầu, ba mẹ đều đã vô cùng thất vọng về con. Giờ nếu con còn muốn hại nó, chẳng lẽ con lại ngu ngốc đến mức ngang nhiên ra tay, đá một người còn chưa khỏi hẳn thương tích xuống ao hay sao?

Nếu thực sự con làm chuyện đó, ba mẹ hẳn đã lập tức đuổi con ra khỏi nhà rồi đúng không?"

Nam Văn Nguyệt vô thức liếc nhìn cô. Đứa trẻ này có thể thản nhiên nói ra những lời trái lương tâm như vậy sao?

Thế nhưng, Ôn Mỹ Linh lại cảm thấy lời này cũng có lý. Dù Nam Tang Ninh có xấu xa thật, nhưng cô chắc chắn không ngu dốt đến mức gây chuyện liên tiếp như vậy.

Cô biết rõ vợ chồng họ ghét nhất là kiểu hành vi này, nếu muốn giả vờ ngoan ngoãn để lấy lòng, ít nhất cũng phải diễn một thời gian chứ, sao có thể ngang nhiên tái phạm ngay lập tức?

Hơn nữa, còn có nhân chứng.

Nam Văn Nguyệt và Nam Tang Ninh vốn không thân thiết, làm sao Nam Văn Nguyệt có thể bao che cho Nam Tang Ninh một cách vô lý trong chuyện này?

Nam Tư Nhã thấy Ôn Mỹ Linh do dự, lập tức khóc lóc, nắm lấy tay bà:

"Mẹ! Chẳng lẽ mẹ không tin con sao?"

Câu này, hôm qua cô ta đã hỏi một lần rồi.

Ôn Mỹ Linh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ta:

"Được rồi, chắc là có hiểu lầm thôi. Cô con đã nhìn thấy rồi, có lẽ con vô ý bị trượt chân, nên mới nghĩ là Tang Ninh đẩy con."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!