Chương 22: (Vô Đề)

Nếu thực sự thương cô như vậy, thì đã không để con trai mình công khai sỉ nhục cô trước mặt bao người.

Vừa dung túng cho con trai ra mặt làm người xấu, vừa thản nhiên nhìn cô bị cô lập, bị xa lánh, còn bản thân thì ra vẻ người tốt.

Mấy trò này, Tang Ninh đã thấy nhiều rồi.

Đương nhiên rồi!

Nam Văn Nguyệt nắm lấy tay cô, dịu giọng nói:

"Ba mẹ cháu hồ đồ lắm, vì một đứa cháu gái giả mạo mà nhẫn tâm lạnh nhạt với con ruột của mình, đến cô cũng không thể nhìn nổi. Cháu yên tâm, sau này có cô bảo vệ cháu."

Tang Ninh chớp chớp mắt, nở nụ cười: Cảm ơn cô.

Ánh mắt Nam Văn Nguyệt lóe lên vẻ hài lòng. Quả nhiên con bé này vẫn dễ dỗ, lúc này cả nhà họ Nam đều xa lánh nó, chỉ cần thuận theo nó một chút, nói vài câu dễ nghe, nó liền cảm kích ngay.

"Con bé này, sao lại nói cảm ơn với cô chứ? Cô cũng thương cháu mà."

Nam Văn Nguyệt nói rồi quan sát Tang Ninh một lượt, thấy cô ấy gật đầu với vẻ tin tưởng, liền thử dò hỏi:

"Cô nghe nói, cháu còn đến nhà họ Hạ làm khách à?"

Tang Ninh khẽ nhướng mày, thì ra đây mới là điều bà ta quan tâm.

Ừm. Cô gật đầu,

"Cháu biết chơi tỳ bà, nên bà Hạ đã mời cháu đến làm khách."

"Ôi chao, con bé này thật giỏi, còn biết cả tài nghệ này cơ à." Đôi mắt Nam Văn Nguyệt sáng lên, mang theo chút tham lam khó che giấu.

"Vậy khi cháu đến nhà họ Hạ, bà cụ Hạ có nói gì với cháu không? Cháu có gặp ai khác không?"

Nhà họ Hạ có địa vị hàng đầu ở kinh thành, mà khu nhà cũcủa họ, lại càng hiếm khi tiếp đón khách lạ. Người bình thường còn chẳng thể đặt chân đến con hẻm Tử Đằng, chứ đừng nói đến việc vào được bên trong.

Cũng chính vì bối cảnh hiển hách của nhà họ Hạ, mà chỉ cần thu thập được một chút thông tin về họ thôi, e rằng cũng đủ mang lại lợi ích to lớn.

Nhà họ Nam còn chẳng dính dáng gì đến nhà họ Hạ, huống hồ là Nam Văn Nguyệt. Bà ta lấy chồng sớm, mà nhà chồng còn kém hơn cả nhà họ Nam, tất nhiên càng không thể với tới gia tộc danh giá đó.

Nhà họ Nam dù sao cũng từng được mời tham dự tiệc thọ của bà cụ Hạ tại Hải Yến Hà Thanh, còn gia đình Nam Văn Nguyệt, đến cửa hội trường cũng không bước vào nổi.

Nhưng dù là vậy, ai mà không muốn nắm lấy cơ hội để moi được chút tin tức về nhà họ Hạ chứ?

Tang Ninh ngoan ngoãn trả lời:

"Bà Hạ khen cháu chơi tỳ bà giỏi, còn hỏi cháu học đàn thế nào."

Nam Văn Nguyệt truy hỏi:

"Thế cháu có gặp ai khác không?"

Tang Ninh tỏ vẻ do dự: Người khác à…

Rồi cô lắc đầu: Không gặp ai cả.

Đôi mắt tinh ranh của Nam Văn Nguyệt lập tức nhận ra sự chần chừ trong ánh mắt cô, rõ ràng là có giấu diếm.

Xem ra, vẫn chưa đủ tin tưởng bà ta.

Nam Văn Nguyệt lại tiếp tục cười:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!