"Đương nhiên là không, Tư Nhã, mẹ tin con. Mẹ nuôi con hai mươi năm, sao có thể không tin con?"
Nam Mục Thần hừ lạnh:
"Nam Tang Ninh rõ ràng là lớn lên ở quê không ai dạy dỗ, hoang dã quen rồi, từ khi cô ta trở về, trong nhà gà chó không yên."
Nghĩ đến lần trước bị cô tát ngay trước mặt mọi người, Nam Mục Thần vẫn còn ghi hận trong lòng.
"A Thần, không được nói chị con như vậy." Ôn Mỹ Linh trong lòng giằng co.
"Mẹ, mẹ còn bênh cô ta? Mẹ nhìn xem cô ta ngang ngược đến mức nào, ai cô ta cũng dám đánh!"
Ôn Mỹ Linh nhẹ nhàng vuốt trán Tư Nhã:
"Là lỗi của mẹ, sau này mẹ sẽ bảo vệ con."
Nam Tư Nhã cảm thấy an tâm, nắm c.h.ặ. t t.a. y bà, nước mắt lưng tròng gật đầu.
Việc địa vị của Nam Tang Ninh trong nhà họ Nam được nâng cao vốn dĩ khiến cô ta bất an, nhưng vào lúc này, lời hứa của Ôn Mỹ Linh và sự chán ghét của Nam Chấn Minh đối với Tang Ninh mới thực sự làm cô ta yên lòng.
Hôm nay đặt cược một ván, cuối cùng vẫn thắng.
Tang Ninh trở về phòng, như thường lệ, cô tắm trước.
Cô rất thích ngâm bồn. Cởi váy áo, chân trần bước vào bồn tắm, đợi bọt xà phòng dâng đầy, cô mới tựa lưng vào bồn, mở điện thoại ra.
Hôm nay cô học được cách sử dụng một ứng dụng mới—Weibo.
Sau buổi concert, khi nhận quà tặng, hội trưởng nhóm fan của Thời Mộ đã rất nhiệt tình hướng dẫn cô cách sử dụng siêu thoại của fandom, còn dặn dò cô nhất định phải check
-in điểm danh mỗi ngày.
Đây là nhiệm vụ bắt buộc của fan.
Cô vẫn còn hơi lạ lẫm với danh xưng fan, nhưng cô luôn có trách nhiệm với những gì mình làm.
Cô mở Weibo, vào siêu thoại của Thời Mộ, nghiêm túc ấn nút điểm danh.
Sáng sớm hôm sau.
Bầu không khí trong nhà họ Nam có phần căng thẳng.
Ông cụ Nam không hỏi han chuyện tối qua. Chuyện trẻ con gây chuyện, ông chưa bao giờ muốn quản. Điều duy nhất ông quan tâm chỉ có những vấn đề liên quan đến gia tộc. Hôm nay, thậm chí ông còn không xuất hiện.
Khi Tang Ninh xuống lầu, đúng lúc gia đình bốn người của Nam Chấn Minh đang ăn sáng trong phòng ăn.
Nam Chấn Minh lạnh lùng liếc cô một cái, không lên tiếng.
Nam Tư Nhã đầu quấn băng gạc, sắc mặt tái nhợt, nhìn cô với ánh mắt sợ hãi, đầy dè dặt. Nam Mục Thần thì thậm chí không thèm ngẩng đầu lên.
Tang Ninh thu lại ánh mắt, nhấc chân định rời khỏi nhà.
Ôn Mỹ Linh gọi cô lại:
"Tang Ninh, con đã ăn sáng chưa?"
Tang Ninh bình tĩnh đáp:
"Con không kịp, đến trường rồi ăn sau."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!