Nam Tư Nhã trợn tròn mắt, mặt tái xanh: Cô! Cô nói gì cơ…
"Nếu tôi là cô, tôi nên biết an phận thủ thường, thay vì đi khắp nơi làm chuyện ngu xuẩn."
Tang Ninh chẳng buồn phí lời với cô ta. Hôm nay, cô đã nhận được đãi ngộ xứng đáng của đại tiểu thư nhà họ Nam, tâm trạng vô cùng tốt.
Nam Tư Nhã tức tối tìm đến cô, chẳng qua cũng chỉ vì ba mươi vạn tiền tiêu vặt bị cắt mất. Nhưng thứ cô muốn, đâu chỉ có chút tiền tiêu vặt đó?
Cô chưa bao giờ bận tâm việc Nam Tư Nhã tiếp tục chiếm lấy thân phận nhị tiểu thư nhà họ Nam, cứ xem như có thêm một em gái cùng cha khác mẹ, thì có gì to tát chứ?
Còn về tình thân?
Gia tộc càng quyền quý, tình thân càng mờ nhạt. Ở Tạ gia, cô còn chẳng để tâm chút huyết thống này, huống chi là nhà họ Nam.
Cô xoay người chuẩn bị trở về phòng.
Nam Tư Nhã đứng yên tại chỗ, trừng mắt nhìn cô, sắc mặt khó coi đến cực điểm. Câu Nhường cho cô kia như đ.â. m vào dây thần kinh nhạy cảm nhất của cô ta.
Tình yêu thương mà cô ta luôn tự hào từ cha mẹ, trong mắt Nam Tang Ninh, hóa ra chỉ là một sự bố thí hay sao?!
Nam Tư Nhã siết c.h.ặ. t t.a. y đến mức móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, mặt mũi méo mó vì căm hận. Cô ta cứ thế trơ mắt nhìn Nam Tang Ninh ngày càng vững bước trong nhà họ Nam, từng chút từng chút vượt qua cô ta sao?
Không đời nào!
Ánh mắt Nam Tư Nhã bỗng chốc trở nên độc ác, gần như không hề do dự, lao thẳng về phía trước.
Tang Ninh nhận ra bước chân vội vã phía sau, quay đầu lại, thấy Nam Tư Nhã lao đến, liền giơ tay phòng bị đẩy cô ta ra.
Nhưng Nam Tư Nhã đột nhiên nắm lấy tay cô, hét thảm một tiếng.
A!
Sau đó, cả người lảo đảo mấy bước, hụt chân khỏi cầu thang, lăn xuống theo vòng cung của bậc thang.
Tiếng thét thảm thiết của Nam Tư Nhã vang vọng khắp đại sảnh, nhanh chóng kinh động đến mọi người.
Tư Nhã!
Ôn Mỹ Linh lao ra từ trong phòng, hoảng hốt chạy đến bên cô ta.
Nam Chấn Minh cũng vội vã chạy đến: Có chuyện gì vậy?!
Nam Tư Nhã nằm bệt dưới đất, trán bị đập chảy máu, cả người nhếch nhác, hoảng loạn rúc vào lòng Ôn Mỹ Linh:
"Mẹ… Chị… chị ấy đáng sợ lắm."
"Con chỉ muốn thân thiết hơn với chị ấy thôi. Con biết chị ấy hận con, con cũng đã xin lỗi rồi. Nhưng chị ấy… chị ấy nói, trừ khi con c.h.ế. t đi, nếu không sẽ mãi mãi không thể chuộc tội."
Nói đến đây, mắt cô ta lại đỏ hoe, run rẩy, sợ hãi và tủi thân đến phát khóc.
Ôn Mỹ Linh gần như không dám tin, ngước mắt nhìn Tang Ninh, hoàn toàn không thể ngờ rằng, con gái ruột của mình lại độc ác đến vậy!
Nam Chấn Minh bỗng đứng bật dậy, trừng mắt nhìn Tang Ninh vẫn đứng trên cầu thang:
"Ba sớm biết con lạnh lùng bạc bẽo, nhưng không ngờ, con lại ác độc đến mức này! Ông nội đã cho con đãi ngộ hơn cả Tư Nhã, con còn gì không hài lòng? Định g.i.ế. c người sao?!"
Tang Ninh đứng trên cao, cúi mắt nhìn xuống cảnh tượng ầm ĩ bên dưới, nét mặt không chút cảm xúc.
Thấy bộ dạng lạnh lùng thờ ơ của cô, Nam Chấn Minh càng tức giận, giọng nói cũng trở nên cay nghiệt:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!