Hai mươi phút sau, xe dừng lại bên ngoài khu thương mại Thái Cổ.
Tang Ninh chân thành cảm ơn Hạ Tư Tự:
"Cảm ơn Hạ tiên sinh đã đích thân đưa tôi về."
Không có gì. Hạ Tư Tự đáp lại một cách hờ hững.
Tang Ninh cũng không để tâm, con người này vốn tính tình kỳ quái.
"Vậy tôi đi trước đây." Cô đẩy cửa xe chuẩn bị xuống.
Nam Tang Ninh. Anh bỗng lên tiếng.
Cô khựng lại, quay đầu nhìn anh. Giọng anh vẫn bình thản:
"Bà nội rất thích cô, sau này rảnh thì đến thăm bà nhiều hơn."
Tang Ninh chớp mắt, cũng có hiếu ghê nhỉ?
"Tôi cũng thích bà Hạ, sẽ thường xuyên đến thăm."
Nói xong, cô nhìn anh thêm lần nữa, nghĩ rằng anh sẽ nói lời tạm biệt.
Nhưng anh lại ngập ngừng một chút.
Ngay lúc cô bắt đầu mất kiên nhẫn, định tự mình khách sáo rồi rời đi, thì Hạ Tư Tự lên tiếng.
Anh thản nhiên nói:
"Cô chơi đàn tỳ bà cũng không tệ."
Hả?
Tang Ninh ngây ra, suýt nữa tưởng mình bị ù tai. Cô vừa nghe thấy gì? Cái tên nhị thế tổ kiêu căng, chua ngoa này… khen cô ư?
Hình như cũng không phải kiểu mỉa mai?
Hạ Tư Tự liếc cô một cái:
"Luyến tiếc không muốn đi à?"
…
Tang Ninh không chút do dự xuống xe, mặt không biểu cảm nói một câu:
"Tạm biệt Hạ tiên sinh."
Sau đó rầm một tiếng đóng cửa xe, dứt khoát rời đi.
Hạ Tư Tự nhìn cánh cửa bị cô đóng mạnh, khóe môi hơi nhếch lên. Cũng biết lễ phép đấy chứ.
Tang Ninh!
Kỷ Nghiên ngồi bên cửa kính quán cà phê, thấy Tang Ninh liền vẫy tay.
Tang Ninh trông thấy cô ấy, liền đẩy cửa bước vào.
"Cuối cùng cô cũng đến, tôi đang định gọi cho cô đây."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!