Ngón tay của Tang Ninh khẽ dừng lại trên dây đàn.
Bà cụ Hạ cũng chú ý đến Hạ Tư Tự, người đột nhiên xuất hiện: "Sao cháu lại đến đây?"
Hạ Tư Tự dời mắt đi, bước vào một cách lười biếng: "Đến ăn trưa với bà."
Bà cụ Hạ nhìn anh một cách kỳ lạ. Hiếm lắm mới thấy anh đặc biệt dành thời gian đến ăn trưa với bà?
Đúng lúc này, người giúp việc bước vào: "Lão phu nhân, bữa trưa đã sẵn sàng."
Bà cụ Hạ quay sang nhìn Tang Ninh: "Ở lại ăn cơm đi, cũng cảm ơn cháu đã ở đây với bà nửa ngày rồi."
Tang Ninh khẽ gật đầu, đưa cây tỳ bà trong tay cho người giúp việc: "Cảm ơn bà Hạ."
Cô đứng dậy đi theo bà cụ vào phòng ăn.
Hạ Tư Tự lướt mắt qua cô một cách thờ ơ rồi xoay người bước lên trước.
Bà cụ Hạ ngồi vào ghế chủ vị, Hạ Tư Tự ngồi bên phải, còn Tang Ninh ngồi bên trái.
Hôm nay tâm trạng bà cụ rất tốt, bà nói với Tang Ninh: "Cháu đánh đàn rất hay, trong trẻo và uyển chuyển, chỉ tiếc là đến giờ vẫn chưa từng biểu diễn ở đâu."
Tang Ninh ngoan ngoãn mỉm cười: "Đánh đàn vốn chỉ để thư giãn tinh thần, không nhất thiết phải biểu diễn trước mọi người mới có giá trị ạ."
Bà cụ gật đầu liên tục: "Đúng vậy, bảo sao cháu còn trẻ mà đã trầm ổn thế này."
Tang Ninh cười ngọt ngào: "Cảm ơn bà Hạ đã khen ạ."
Hạ Tư Tự ngồi đối diện cô, vừa ngước mắt lên liền thấy cô đang nhoẻn miệng cười, để lộ hàm răng trắng cùng chiếc lúm đồng tiền ẩn hiện bên má.
Bất giác, anh nhớ lại những lần trước cô cười với anh, anh chưa từng thấy lúm đồng tiền này.
Ánh mắt anh lạnh nhạt nhìn cô một chút, rồi thờ ơ hỏi: "Vừa nãy đàn bài gì vậy?"
Tang Ninh nhìn anh, lúm đồng tiền trên má nhạt đi nhiều, giọng nói khách sáo: "Là Xuân giang hoa nguyệt dạ."
Bà cụ Hạ mỉm cười: "Ông nội cháu trước đây rất thích bản nhạc này, lúc trước bà theo ông cũng nghe nhiều lần. Các nghệ sĩ ngày xưa đàn vẫn có chút dư vị riêng, còn bây giờ, haizz, chẳng còn cảm giác ấy nữa. Hôm nay Tang Ninh đàn cho bà nghe, thật sự khiến bà bất ngờ. Lâu lắm rồi bà mới được nghe một tiếng đàn uyển chuyển thế này."
Hạ Tư Tự nhấp một ngụm nước, nhàn nhạt nói: "Sư phụ hòa thượng của cô còn dạy đàn tỳ bà à?"
Tang Ninh đã quen với việc đối phó: "Ông ấy đi khắp nơi luôn mang theo cây tỳ bà."
Bà cụ Hạ cảm thấy thú vị: "Thời bọn bà còn trẻ, cũng từng gặp các vị hòa thượng du phương đầy bản lĩnh, nhưng bây giờ thì hiếm rồi."
Hạ Tư Tự liếc nhìn Tang Ninh, khóe môi hơi nhếch lên, không rõ ý tứ.
Tang Ninh gắp một miếng thịt tôm bỏ vào miệng, cảm giác ánh mắt từ phía đối diện hơi lạnh, nhưng cô không ngẩng đầu lên.
Bà cụ Hạ lại hỏi Hạ Tư Tự: "Sao hôm nay cháu lại đột nhiên về đây?"
Anh hờ hững đáp: "Vừa hay rảnh."
Bà cụ nhìn anh một cái đầy ẩn ý nhưng không hỏi thêm, chỉ dịu dàng bảo Tang Ninh ăn nhiều một chút.
Sau khi dùng bữa xong, Tang Ninh liền xin phép ra về.
Bà cụ Hạ rất quý cô, nắm tay cô dặn dò: "Sau này có thời gian thì thường xuyên đến chơi nhé."
Bà vốn thích gần gũi với lớp trẻ, mà Tang Ninh lại là cô gái hiếm hoi hiểu lễ nghĩa, đoan trang. Xuất thân là tiểu thư khuê các, bà cụ tự nhiên cảm thấy nói chuyện với Tang Ninh rất hợp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!