Chương 16: (Vô Đề)

Nam Chấn Minh và Ôn Mỹ Linh sững sờ đến mức suýt rơi cả tròng mắt. Mỗi chữ ông cụ nói bọn họ đều hiểu, nhưng ghép lại với nhau thì lại chẳng thể nào tin nổi.

Nam Tang Ninh giúp nhà họ Hạ chọn lựa đồ sưu tầm? Nam Tang Ninh biết về tì bà? Hạ lão phu nhân còn đích thân mời Nam Tang Ninh đến chơi?!

Ông cụ vỗ nhẹ lên vai Tang Ninh, giọng điệu hiếm khi ôn hòa như vậy: "Sao cháu lại hiểu về đồ cổ? Còn biết chơi tì bà nữa? Trước giờ cũng chưa từng nghe cháu nhắc đến."

Ngay cả trong tư liệu điều tra cũng không có một chữ nào nhắc đến chuyện này.

Tang Ninh đáp: "Cháu từng gặp một vị hòa thượng lang thang trên núi. Vì hay biếu ông ấy gạo và mì, nên ông ấy nhận cháu làm đồ đệ, dạy cháu nhiều thứ. Nhưng chỉ là mấy chuyện vụn vặt, cháu cũng không nghĩ đáng để nhắc đến."

Ông cụ ra vẻ nghiêm túc, vội vàng nói: "Sao không nói sớm? Đáng lẽ phải mời vị đại sư đó đến nhà dùng bữa."

"Ông ấy nay đây mai đó, từ năm ngoái đã đi nơi khác rồi, bây giờ cũng không tìm được nữa."

Nghe thì có vẻ hoang đường, nhưng quả thực không còn lời giải thích nào hợp lý hơn. Một cô gái bị bỏ rơi ở quê, học hành chẳng bao nhiêu, sao lại có thể am hiểu đồ cổ và biết chơi tì bà?

Sự thật ra sao, ông cụ cũng không quan tâm lắm. Ông chỉ để ý đến kết quả.

Ông cụ tiếc nuối gật đầu: "Vậy thì đáng tiếc thật."

"Nhà họ Hạ là hào môn bậc nhất ở Bắc Kinh, được Hạ lão phu nhân coi trọng là phúc khí của cháu. Nhớ phải thể hiện cho tốt, tranh thủ kéo gần quan hệ." Ông cụ dặn dò đầy kỳ vọng.

Tang Ninh gật đầu: "Ông nội yên tâm, cháu sẽ làm tốt."

Sắc mặt Nam Chấn Minh và Ôn Mỹ Linh lập tức biến đổi. Không ngờ rằng cô con gái mà họ vứt bỏ ở nông thôn lại có cơ duyên như vậy!

Họ luôn nghĩ rằng cô chỉ là một kẻ vô dụng, chẳng làm nên trò trống gì.

Sự thay đổi bất ngờ này khiến cảm xúc của họ lẫn lộn.

Nam Chấn Minh trấn tĩnh lại, trong lòng dậy sóng. Đối với Nhà họ Nam, Nhà họ Hạ là tầng lớp mà họ dù có muốn cũng không với tới. Nhưng bây giờ, Nhà họ Hạ lại mời con gái ông đến chơi!

Đây chẳng phải là một cơ hội tuyệt vời để kết thân với Nhà họ Hạ sao?

Chỉ cần Nhà họ Hạ chịu giúp đỡ, Nhà họ Nam sẽ thu về lợi ích gấp bội lần.

Nam Chấn Minh ho nhẹ hai tiếng, bước lên trước, giọng điệu cũng dịu lại: "Hạ lão phu nhân rất hiền hòa, con đến đó phải cư xử cho tốt, làm bà ấy vui lòng."

Nam Tư Nhã sững sờ, trơ mắt nhìn người cha khi nãy vừa bênh vực cô, giờ lại quay sang tâng bốc Tang Ninh?

Biểu cảm của Tang Ninh không thay đổi, bình thản đáp: "Ba yên tâm, con biết rồi."

Cái gì mà tình thân? Trước lợi ích, mọi thứ đều không đáng nhắc đến.

Diễn kịch xã giao, cô đã quá quen rồi.

Ôn Mỹ Linh há miệng định nói gì đó, nhưng Nam Tư Nhã đã đỏ mắt, níu c.h.ặ. t t.a. y bà như níu lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Ôn Mỹ Linh rốt cuộc vẫn mềm lòng, sợ con gái buồn nên nuốt lại lời định nói. Nhưng ánh mắt bà vẫn không rời khỏi Tang Ninh, mang theo những cảm xúc phức tạp.

Ông cụ vỗ vai Tang Ninh đầy yêu thương: "Được rồi, ngủ sớm đi, đừng để ảnh hưởng đến chuyện quan trọng ngày mai."

"Dạ."

Tang Ninh xoay người lên lầu, ánh mắt lướt qua Nam Tư Nhã, bắt gặp đôi mắt đỏ hoe đầy oán hận của cô ta.

Cô chẳng bận tâm, thậm chí còn thấy nực cười.

Nam Tư Nhã đã ở Nhà họ Nam suốt hai mươi năm, vậy mà vẫn không hiểu gì về gia đình này. Lại còn tưởng rằng tình thân quan trọng hơn lợi ích?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!