Chương 15: (Vô Đề)

Tang Ninh trở về nhà, đúng lúc Ôn Mỹ Linh đang ở dưới lầu trong phòng khách. Thấy cô về, bà liền hỏi:

"Sao con lại về một mình? Tư Nhã đâu?"

"Tư Nhã nói muốn đi xe của Trần Tranh về nhà."

Tang Ninh đổi sang dép đi trong nhà, cảm thấy thoải mái hơn hẳn.

Nghe Tang Ninh nhắc đến Trần Tranh, sắc mặt Ôn Mỹ Linh hơi cứng đờ một chút, không biết có phải chột dạ hay không.

Cuộc hôn nhân này được bàn bạc hai năm trước, khi nhà họ Trần và nhà họ Nam đạt được một thỏa thuận hợp tác dự án. Để củng cố quan hệ hợp tác, hai bên quyết định liên hôn, để con trai út nhà họ Trần kết hôn với thiên kim nhà họ Nam.

Đối với nhà họ Nam, cuộc hôn nhân này được xem như là một sự trèo cao. Dù gì thì nhà họ Trần cũng là một gia tộc có nền tảng vững chắc ở Kinh thị, có quan hệ với nhiều gia tộc quyền thế.

Nếu không phải vì vài năm gần đây, chuỗi tài chính của nhà họ Trần gặp vấn đề, buộc phải tìm kiếm hợp tác từ nhà họ Nam, thì e rằng họ còn chẳng thèm để mắt đến nhà họ Nam.

Mà Nam Tư Nhã, khi đó là con gái duy nhất của nhà họ Nam, dĩ nhiên nhận được mối hôn sự đầy giá trị này.

Thế nhưng, tất cả mọi người trong nhà họ Nam đều biết rõ: Hôn ước này vốn dĩ thuộc về Nam Tang Ninh.

Ôn Mỹ Linh có chút áy náy, mở miệng:

"Tang Ninh, hôn ước với nhà họ Trần đã dành cho Tư Nhã rồi. Bây giờ tình cảm giữa Trần Tranh và Tư Nhã cũng rất tốt, con đừng để trong lòng nữa. Sau này mẹ nhất định sẽ tìm cho con một người tốt hơn."

Bà sợ Tang Ninh sẽ để bụng chuyện này.

Nhưng giọng điệu của Tang Ninh lại rất thản nhiên:

"Bọn họ tình cảm tốt thì tốt thôi. Hôn sự của con cũng không vội, sau này hãy nói."

Tài sản trong nhà còn chưa tranh được, cưới gả cái gì chứ?

Dù sao bây giờ cũng không còn quy củ khắt khe như ngày xưa, em gái cưới trước cũng chẳng sao. Nam Tư Nhã tốt nhất nên mau chóng lấy chồng đi, như vậy cô sẽ bớt đi một đối thủ cạnh tranh.

Nhưng mà, cho dù Nam Tư Nhã không gả đi, thực ra cũng chẳng có bao nhiêu năng lực để cạnh tranh với cô.

Thấy Tang Ninh có thái độ rộng lượng như vậy, Ôn Mỹ Linh cũng cảm thấy xúc động:

"Tang Ninh, con đúng là một đứa trẻ hiểu chuyện."

Tang Ninh khẽ cong môi cười:

"Con dù sao cũng là chị, đương nhiên sẽ không tranh giành với các em."

Ôn Mỹ Linh nghe vậy thì yên lòng, vui vẻ gật đầu: Ngoan lắm.

Tang Ninh lên lầu về phòng, theo thói quen ngâm mình trong bồn tắm.

Cô cởi chiếc váy trên người, chân trần bước vào bồn tắm, cảm giác thư giãn khiến từng lỗ chân lông trên cơ thể cô đều giãn ra.

Điện thoại reo lên hai lần, cô cầm lên xem thì thấy trên cùng hiện ra hai tin nhắn.

Cô chớp mắt, đưa ngón tay chạm vào màn hình, khung trò chuyện liền bật ra.

Kỷ Nghiên: [Để cảm ơn cô, ngày mai tôi mời cô đi xem concert!]

[Cô có thích Thời Mộ không?]

Mấy ngày trước, Tang Ninh đã hỏi gia sư cách sử dụng điện thoại. Giáo viên còn dạy cô cách gõ chữ bằng Pinyin, nhưng cô vẫn chưa quen lắm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!