Chương 13: (Vô Đề)

Hạ Tư Tự nhìn thoáng qua một người phụ nữ đang ngồi bên trái Nam Tang Ninh, cô ta vội vàng đứng dậy nhường chỗ.

Hạ Tư Tự kéo ghế ra ngồi xuống.

Nam Tang Ninh ngẩn người, đây là lần đầu tiên cô thấy một người ngang ngược lộ liễu đến vậy.

Ngay cả những thiếu gia ăn chơi cô từng gặp ở Yến Kinh, dù có kiêu căng thế nào thì đối với tiểu thư khuê các vẫn tỏ ra lịch sự đôi phần, bởi dù sao họ cũng cần giữ thể diện.

Vậy mà anh lại ép một cô gái phải nhường chỗ cho mình?

Nam Tư Nhã nhìn thấy Hạ Tư Tự chủ động ngồi xuống cạnh Nam Tang Ninh, sắc mặt lập tức xanh mét.

Con nha đầu quê mùa này làm gì có tư cách để Hạ Tam thiếu ưu ái? Chẳng qua chỉ là ăn nói linh tinh, vậy mà còn làm ra vẻ nữa!

Trần Tranh cũng không vui, không ngờ Nam Tang Ninh lại có bản lĩnh đến mức tiếp cận được Hạ Tam thiếu. Đến giờ anh ta còn chưa có cơ hội nói chuyện với Hạ Tam thiếu một câu nào.

Giữa bầu không khí thay đổi khó lường và những tiếng xì xào bàn tán, Nam Tang Ninh hoàn hồn, nhìn Hạ Tư Tự hỏi:

"Hạ tiên sinh muốn tôi xem vật nào?"

Hạ Tư Tự hơi nâng cằm, Nam Tang Ninh theo ánh mắt anh nhìn lên sân khấu, nơi vật phẩm cuối cùng đang được mang ra.

"Đàn tỳ bà khảm xà cừ gỗ tử đàn trứ danh thời Chu."

Một cây tỳ bà được nâng lên, cẩn thận đặt lên giá đàn. Tỳ bà làm từ gỗ tử đàn hảo hạng, chế tác tinh xảo. Mặt đàn khảm mười sáu đóa hoa nhỏ, cánh hoa đính vảy đồi mồi, nhụy hoa khảm hổ phách trong suốt nhiều màu sắc, tay nghề tinh mỹ vô cùng.

Nam Tang Ninh thoáng sững sờ.

Cây tỳ bà này rất nổi tiếng từ thời Chu, từng thuộc về Ninh Quý phi – sủng phi của tiên đế tiền triều. Ninh Quý phi nhờ cây tỳ bà này mà được sủng ái, tiên đế đích thân ban tặng cho nàng.

Năm cô năm tuổi, tiên đế vẫn còn tại vị, trong một buổi cung yến, cô đã từng tận mắt thấy Ninh Quý phi gảy cây tỳ bà này, khiến cả triều đình kinh diễm.

"Wow, cây tỳ bà này đẹp quá!"

Kỷ Nghiên mắt sáng rực, rồi quay sang hỏi Nam Tang Ninh: Sao nào, sao nào?!

Nam Tang Ninh chăm chú nhìn ảnh phóng to trên màn hình, có chút do dự.

Trần Tranh cười lạnh:

"Diễn không nổi thì đừng diễn nữa, không hiểu còn cố làm màu. Trong lòng cô biết rõ mình có bao nhiêu kiến thức mà? Hạ Tam thiếu, đừng để cô ta lừa, cô ta chỉ là con bé quê lên núi, đọc được mấy quyển sách đâu mà nhận biết được mấy thứ này?"

Kỷ Nghiên châm chọc:

"Ơ, con ch. ó nào sủa vậy? Sao? Vừa rồi Tang Ninh nói vòng tay của người trong lòng anh là đồ giả, anh vẫn còn ôm hận à?"

Trần Tranh tức giận:

"Kỷ Nghiên, cô đừng nói bậy! Tôi với Nghi Quân là bạn mười mấy năm! Còn cô cũng quen Hạ Tam thiếu hơn mười năm rồi đấy, thế nào? Cô cũng thầm thích người ta à?!"

Kỷ Nghiên cười khẩy:

"Tôi đâu có như anh, suốt ngày làm con ch. ó l.i.ế. m chân người ta."

Cô…!

Nam Tư Nhã đỏ bừng mắt, lần này thực sự muốn khóc vì tức giận.

Vị hôn phu mà cô luôn tự hào, lại bị người ta nói là l.i.ế. m chân phụ nữ ngay trước mặt bao người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!