Chương 92: (Vô Đề)

Vân Bạch Liệt mang theo hai nhóc con quay về Đông Hải, tuy rằng hắn đã sớm biết ngày này sẽ tới, nhưng từ sau khi Chu Kì Nghiêu xảy ra chuyện rồi tìm kiếm khắp nơi mà không thấy, đáy lòng hắn càng ngày càng khủng hoảng.

Nhất là khi trở về Đông Hải, sáng sớm Vân Sùng Trạch nhận được tin tức liền mang theo Chu Viêm đi ra chờ người, nhìn thấy tam đệ nửa năm trước tình thần vô cùng tốt, lúc này khuôn mặt tái nhợt tiều tụy, ánh mắt ủ rũ, trong lòng liền thấy đau nhói.

Hắn đi qua ôm lấy Vân Bạch Liệt:

"A Liệt, ta đã cho người đi tìm hiểu, sẽ có tin tức thôi."

Vân Bạch Liệt ừ một tiếng, áp trán lên vai đại ca, lại không nói chuyện.

Hắn không biết mình muốn nói gì, sợ nói ra khỏi miệng sẽ không kiềm chế được khủng hoảng và bất an trong lòng.

Hắn sợ, cực kỳ sợ lỡ như Chu Kì Nghiêu không bao giờ xuất hiện nữa, hoặc là nói, nguyên thần đối phương trở về thân thể ban đầu không nhớ rõ được tất cả, sau đó hắn tiếp tục ẩn mình mấy trăm năm nữa.

Thậm chí không ai có thể tìm được hắn.

Nghe nói năm đó cha của Hình Ngạn Hoài cũng chính là tiền nhiệm yêu chủ đã cùng với bốn vị trưởng lão từng tìm kiếm qua tiền tiền nhiệm yêu chủ, nhưng vẫn không có kết quả.

Đại nhóc con và nhị nhóc con đi theo phía sau Vân Bạch Liệt, bọn họ cũng không lên tiếng, cha cứ biến mất như vậy, trong lòng bọn họ cũng khó chịu như phụ thân.

Thế nhưng bọn họ đã ở thế gian mấy chục năm, tuy nói ở yêu tộc vẫn là ấu tể, nhưng ở thế gian cũng sống vài thập niên, cũng xem bản thân như người trưởng thành từ lâu.

Cha mất, bọn họ phải có trách nhiệm của con cả và con thứ, che chở phụ thân cho tốt, cho tới khi cha trở về một lần nữa.

"đại bá, ta và nhị nhóc con quyết định đi yêu cung, lúc trước mặc dù có đồn đãi về nguyên thần của cha từng có khoảng cách với tiền nhiệm yêu chủ, đại điện hạ hẳn là biết một chút, chúng ta muốn đi một chuyến hỏi xem." Hai đứa liếc nhau, mở miệng nói.

Lúc này Vân Bạch Liệt đã khôi phục bình thường, hắn đứng thẳng thân thể, bỏ qua đôi mắt đỏ hồng, thì không nhìn ra khác thường gì:

"đại ca, ta cũng định đi xem. Nếu ở chỗ đại điện hạ không hỏi ra gì, ta quyết định dùng yêu cung làm trung tâm rồi tìm kiếm ra xung quanh. Nếu hắn đã tỉnh, khẳng định sẽ biết, nếu hắn không biết……"

Vân Bạch Liệt còn chưa nói xong, nếu vẫn không tìm thấy nơi đó, thì có thể là đối phương vẫn còn hôn mê chưa tỉnh; hoặc là chính đối phương thật sự không nhớ ra mình.

Đến lúc đó hắn không ngại trực tiếp công bố ra, hắn không tin đối phương nghe được mình đột nhiên có thêm một phu quân còn có thêm hai thằng nhóc cũng không xuất hiện!

Cho dù không nhớ được, chỉ cần hắn xuất hiện, cho dù đoạt mình cũng sẽ mang hắn về long cung, cho tới khi hắn nhớ ra mình.

Vân Sùng Trạch biết Vân Bạch Liệt không đi chuyến này khẳng định sẽ không yên tâm:

"được, ngươi muốn đi thì đi đi, vừa vặn trong khoảng thời gian này nhị ca ngươi cũng ở yêu cung giúp đại điện hạ trị thương, ngươi đi qua xem như thế nào."

"đại điện hạ bị thương? Sao lại như vậy?" Vân Bạch Liệt sửng sốt, hắn thật sự là không nghe thấy chuyện đại điện hạ bị thương.

"chỉ bị thương nhẹ, thời gian trước có mấy ma tộc trà trộn vào yêu tộc, thế nhưng đều bị diệt trừ sạch sẽ. chỉ là lúc ấy đại điện hạ bởi vì bảo vệ nhị ca ngươi. Tuy rằng không phải là chuyện lớn, thế nhưng nhị ca ngươi lo lắng, liền ở lại nơi đó một khoảng thời gian."

Vân Sùng Trạch giải thích ngắn gọn một phen, loại chuyện này hằng năm đều có, chỉ là lần này đại điện hạ phân tâm, mới bị chút thương nhỏ.

Đại điện hạ cố ý giả bệnh để Giác Hàn ở cạnh. hắn làm đại ca chỉ có thể coi như là không thấy, để cho lão nhị đi qua.

Lúc này Vân Bạch Liệt mới thả lỏng, sau khi đáp lời liền ở lại Đông Hải một ngày, ngày hôm sau liền cùng hai nhóc con kia đi yêu cung.

Bởi vì tu vi không thấp, bọn họ chỉ tốn một ngày đã tới yêu cung.

Là Vân nhị ca đi đón bọn họ, nhìn thấy Vân Bạch Liệt, hắn cũng không biết nói gì, chỉ có thể ôm chặt lấy bờ vai Vân Bạch Liệt: "tối hôm qua nhận được bồ câu đưa thư của đại ca, ta cũng đã hỏi qua, năm đó cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là…. tính tình của tiền tiền nhiệm yêu chủ này rất lạnh nhạt, sau đó ngại phiền toái liền rời khỏi yêu cung đi dạo chơi tứ hải, thế nhưng có thể xác định chính là hắn thật sự là ở yêu tộc, ngươi có thể yên tâm.

Chi tiết cụ thể, ta mang ngươi đi gặp đại điện hạ, kêu hắn nói cho ngươi nghe."

Hình Ngạn Hoài thật vất vả có được cơ hội giữ Vân Giác Hàn ở bên cạnh, hơn nữa thiệt nhiều năm không hưởng thụ qua được chăm sóc, liền giả bệnh mấy ngày,  nhưng hôm nay Vân Bạch Liệt tới đây, hỏi là chuyện của Chu Kì Nghiêu, Hình Ngạn Hoài đương nhiên giả vờ không nổi nữa.

Đoàn người vừa tới đại điện, Hình Ngạn Hoài đã đứng dậy, ngồi ở chỗ kia, rót nước trà, chờ mấy người bọn họ. Hình Ngạn Hoài nhìn khuôn mặt tiều tụy của Vân Bạch Liệt, muốn mở miệng, nhưng thật sự không biết phải nói thế nào mới tốt: "kỳ thật vẫn không muốn nói với ngươi, là bởi vì chuyện này liền quan tới thế hệ trước, hơn nữa chuyện này….. là tiền yêu chủ không đúng, cho nên vẫn không nói. thế nhưng hiện giờ cha của nhóc con kia đã băng hà, ngươi muốn biết, cũng không có gì khó nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!