Chu Kì Nghiêu tự mình giám sát đám người Tô Toàn đem toàn bộ thức ăn bưng lên xong, sau đó mới cho toàn bộ lui ra, còn hắn trở về Dưỡng Tâm điện.
Khi Chu Kì Nghiêu tới tẩm điện, liền phất tay cho mọi người đi ra ngoài, còn lại một mình hắn liền chạy tới trước cửa điện, nghĩ tới ngốc tử này chắc là chưa có tỉnh, động tác của Chu Kì Nghiêu rất nhẹ.
Khi cửa cạch một tiếng mở ra, Chu Kì Nghiêu đi vào, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, chỉ là còn chưa xoay người, liền cảm giác trên đỉnh đầu hình như có tiếng hít thở, rất nhẹ rất chậm, khiến cho hắn cảnh giác nhăn mày lại.
Chu Kì Nghiêu rất bình tĩnh xoay người lại, trong nháy mắt xoay người, một tay tóm lấy, tay còn lại thì tạo thành nắm đắm nện qua, chỉ là chờ nhìn thấy người trước mặt liền sửng sốt, động tác chậm lại, liền bị người đẩy ngã.
Chu Kì Nghiêu còn chưa lấy lại tinh thần, cái ót liền đập vào trên mặt đất, hắn ngẩng đầu lên, khuôn mặt của người kia vừa vặn bị ánh sáng che mất, không thể nhìn rõ biểu cảm, chỉ là trong hơi thở thổi vào mặt mang theo mùi rượu, chắc là nhận ra ánh mắt của Chu Kì Nghiêu nhìn qua, thì thào một tiếng: Chu, Kì, Nghiêu…..
Mỗi một chữ nói ra đều rất chậm còn mang theo mờ mịt không xác định, còn có chút ngốc nghếch, giống như là người say rượu muốn xác nhận người trước mặt.
Chu Kì Nghiêu là lần đầu tiên nghe Long Bạch Bạch gọi tên của hắn, hắn giật mình một lúc sau đó mới duỗi tay ra sau cổ tên ngốc kia, véo phần thịt mềm mại sau cổ ngốc tử này, thanh âm khàn khàn:
"Chu Viêm nói không được cho ngươi uống rượu, nhưng trẫm sao lại thấy ngươi uống rượu xong lại thông minh ra? Còn biết gọi tên của trẫm?"
Lúc trước hắn dạy ngốc tử này học tên của ngốc tử, kết quả ngốc tử này học một ngày cũng không học được, giờ phút này nghe Long Bạch Bạch gọi tên của hắn, loại cảm giác kỳ dị này làm cho cả người hắn rất thoải mái, tuy rằng cảm thấy ngốc tử này kỳ quái, sau khi say rượu lại không giống bình thường, hắn chỉ cho rằng đây là do uống say, hắn kề trán mình lên trán Long Bạch Bạch, dụ dỗ:
"Lại gọi thêm một lần nữa được không?"
Người đè nặng trên người ngoan ngoãn gọi một tiếng, chỉ là ngay sau đó, đột nhiên cúi người xuống, cắn một cái vào cổ Chu Kì Nghiêu, nhưng không cắn mạnh cũng không chảy máu, ngược lại khiến cho Chu Kì Nghiêu có một loại cảm giác kì quái.
Chu Kì Nghiêu đẩy đẩy:
"Tỉnh rồi thì đứng lên, đừng ầm ĩ, trẫm đã cho người chuẩn bị tốt đồ ăn cho ngươi, những đồ ăn lúc trước ngươi gọi tên đều đã chuẩn bị xong, lần này cho ngươi ăn đủ."
Chu Kì Nghiêu tưởng tượng đến bộ dáng tham ăn của Long Bạch Bạch nhịn không được cười ra tiếng, ngón tay hắn xoa nắn bàn tay người trong lòng, mang theo an ủi, còn tưởng rằng Long Bạch Bạch đang làm nũng với hắn.
Kết quả ngốc tử này cũng không buông tha, mà còn trực tiếp cắn lưỡi rồi còn liếm khối da thịt kia, Chu Kì Nghiêu: …..
Chu Kì Nghiêu rốt cục cảm thấy không đúng, nắm chặt cổ tay Long Bạch Bạch kéo người lên, kết quả chợt nghe người trong lòng rầm rì một tiếng,
"người tốt ngươi làm gì, cho ta cắn một miếng trước, cắn một miếng thôi là tốt rồi….."
Chu Kì Nghiêu nắm cổ tay Long Bạch Bạch xoay người đem người đè dưới thân, chờ hai người thay đổi vị trí, hắn cúi đầu, nhìn vào đôi mắt màu đỏ của Long Bạch Bạch, người phía dưới còn đang cười ngây ngô với hắn, giống như một con heo nhỏ đang muốn tới gần cổ hắn, nói trên người hắn có mùi rất thơm, ủi ủi một hồi liền hôn lên khóe miệng Chu Kì Nghiêu, tiếp tục đi lên trên, cắn xuống.
Đáy mắt Chu Kì Nghiêu trầm xuống, hung tợn nhìn hắn, cuối cùng vẫn là cúi đầu hôn xuống, chỉ là Chu Kì Nghiêu không biết khi hắn vừa hôn xuống, đôi mắt của người dưới thân đang tỉnh táo bỗng nhiên trở thành màu đỏ tươi, giây lát sau lại khôi phục tỉnh táo, đổi tới đổi lui sau mấy lần, lại trở thành màu đỏ tươi, liều chết nhìn chằm chằm vào một chỗ, sau đó từ từ nhắm mắt lại….
……
Vân Bạch Liệt cảm thấy hắn có một giấc mộng rất dài, nhưng mơ thì luôn luôn sẽ tỉnh lại, chỉ là hắn tỉnh lại có chút đặc biệt, qua lại giữa quên và nhớ, sau khi hai loại trí nhớ hòa vào nhau, ngoài sức mạnh của long châu khi bước vào tuổi trưởng thành hơn nữa còn có tác dụng của rượu, làm cho hắn không biết bản thân mình đang ở nơi nào.
Nhưng hai loại trí nhớ cuối cùng vẫn hòa hợp vào nhau, cuối cùng trong suy nghĩ của hắn toàn một màu đỏ tươi, hắn nhìn thấy người gần mình nhất, liền há miệng cắn xuống…..
…..
Tô Toàn vẫn chờ ở thiên điện, chờ hoàng thượng đem Vân chủ tử qua, kết quả đợi hơn nữa canh giờ cũng không thấy người tới.
Tô Toàn nhìn đồ ăn đã dọn xong sắp bị nguội, nôn nóng không chịu được, nhưng hắn lại không dám đi quấy nhiễu hoàng thượng, nhưng nếu đợi thêm lát nữa thì trời đã tối đen, hắn chỉ có thể kiên trì đi Dưỡng Tâm điện.
Hắn một mình đi vào, chỉ là còn chưa tới gần, chợt nghe thấy thanh âm từ trong điện truyền ra, Tô Toàn nghe xong, nét mặt già nua liền đỏ lên, nhanh chóng lui ra ngoài Dưỡng Tâm điện.
Cung nhân canh giữ bên ngoài khó hiểu:
"Tô công công, hoàng thượng vẫn không ra, những món ăn này phải làm sao bây giờ?"
"Cái gì mà làm sao bây giờ? Hoàng thượng kêu chờ thì phải chờ…. Hoàng thượng làm việc cần ngươi dạy sao?" Tô Toàn phất tay, nói xong liền đứng thẳng canh giữ ở nơi đó, hắn phải canh giữ thật tốt, không cho bất cứ kẻ nào đi vào, cũng không thể phá hỏng chuyện tốt của hoàng thượng được.
Sau nửa đêm Chu Kì Nghiêu mới tỉnh lại, lúc tỉnh lại là nằm trên long tháp, chắc là nghĩ tới tình cảnh lúc trước, khóe miệng liền cong cong, từ từ nhắm hai mắt lại muốn giơ tay đem người ở bên cạnh kéo vào trong lòng lại phát hiện trống không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!