Chu Kì Nghiêu cho Tô Toàn chuẩn bị không ít thức ăn, từ ngày hắn nói liền bắt đầu chuẩn bị, hắn sợ mũi của Long Bạch Bạch linh mẫn ngửi được mùi liền đi qua, sợ không chờ tới sinh nhật những món này liền không còn.
Cho nên sáng sớm hôm sau, Chu Kì Nghiêu liền mang Long Bạch Bạch ra cung săn bắn, cũng vừa vặn trở về lâu như vậy cũng không mang ngốc tử này đi săn bắn lần nào.
Mang ra ngoài vừa vặn để ngự thiện phòng có thời gian chuẩn bị, trước khi bọn họ trở về thì món ăn cũng đã được đưa lên bàn.
Bộ dạng của Chu Kì Nghiêu khiến cho Tô Toàn không thể hiểu nổi, sao hắn cứ cảm thấy hoàng thượng giống như đang đề phòng ai ăn vụng vậy?
Thế nhưng mặc dù Tô Toàn có ý tưởng này nhưng lại không có gan đến hỏi, sau khi dặn dò xong, liền đi theo Chu Kì Nghiêu và đám triều thân cùng đi tới trường săn.
Long Bạch Bạch không có hứng thú với săn bắn, hơn nữa, thân thể hiện giờ của hắn cũng không thể cười ngựa, không bằng nằm chờ ăn.
Nhưng rất nhanh Long Bạch Bạch đã tìm được một thứ tốt, người nếu đến trường thú đi săn, đương nhiên là không thể không săn thú, Chu Kì Nghiêu đi đầu dẫn theo đội hộ vệ đi săn.
Long Bạch Bạch vốn không có hứng thú, từ buổi trưa ngày hôm qua đã bắt đầu nhớ kỹ người tốt chuẩn bị nhiều đồ ăn cho hắn, mấy ngày nay hắn không dám ăn nhiều, liền để bụng cho ngày mai.
Chính là chờ nhìn thấy con mồi chạy trốn trước mặt hắn, một con thỏ nhỏ vừa chạy qua, Long Bạch Bạch hơi ngôi thẳng lên, trong đáy mắt trực tiếp chuyển thành thịt thỏ nướng.
Một con nai sừng tấm lại nhảy qua, hắn nhìn chằm chằm đùi nai nuốt nước miếng: vậy, vậy ăn no nê trước, ăn chút thịt để khai vị cũng không tồi chút nào.
Trước khi Chu Kì Nghiêu săn thú đã hỏi Long Bạch Bạch có muốn ăn thịt nướng hay không, ngốc tử này chắp hai vuốt lại từ từ nhắm mắt lại, chân nhỏ hơi hơi run lên, những người không biết còn tưởng con rồng này đang tu tiên, kết quả Chu Kì Nghiêu vừa nâng cung lên bắn con thỏ kia, liền nhìn thấy một cái móng nhỏ đặt lên cánh tay của hắn.
Chu Kì Nghiêu liền cúi đầu nhìn qua, thì phát hiện ngốc tử này không biết từ bao giờ đã ngồi xổm trên cánh tay hắn, dựa vào khôi giáp để che dấu tầm mắt của thị vệ phía sau, hắn chỉ vào một con thỏ khác: bắn con kia.
Chu Kì Nghiêu nhếch mày: ???
Chợt nghe thấy ngốc tử này nuốt nước miếng nhịn không được giải thích: ….. béo ghê.
Chu Kì Nghiêu: ……
Mà con thò gầy teo kia nhân cơ hội chạy thoát, mà một con khác bị khâm điểm là thật phì đã được đặt lên nướng ngay tại trong doanh trướng.
Đám người Tô Toàn ở bên ngoài phụ trách nướng những con mồi khác mà Chu Kì Nghiêu đã săn, xếp thành hàng, liếc nhìn qua chắc là cũng có khoảng mười con mồi, có rất nhiều chủng loại, nhưng lại có một đặc điểm giống nhau rất là mập.
Chu Kì Nghiêu vừa trở giá gỗ vừa phải để ý tiểu ngân long đáng đứng trên bàn cách đó không xa nghiên thân mình thèm nhỏ dãi con thỏ nướng này, còn thường thường đẩy con rồng kia về, sợ ngốc tử này không nhịn được liền lao luôn vào đống lửa.
Chu Kì Nghiêu đau đầu:
"Lúc trước kêu ngươi ăn nhiều chút ngươi không chịu ăn, lúc này lại tham như vậy." từ đêm qua ngốc từ này đột nhiên lại biết kiềm chế, không ăn nhiều như vậy, hắn còn tưởng rằng lúc trước ngốc tử này ăn nhiều đồ ở hậu cung nên bị ngán, kết quả lại ngược lại thì ra là định tới nơi này ăn đầy một bụng thịt.
Long Bạch Bạch cũng không nhìn Chu Kì Nghiêu, mắt rồng nhanh chóng chuyển động, còn cười ngây ngô, con thỏ này nếu không thơm như vậy hắn cũng không ăn đâu, hắn vốn muốn để giành bụng cho ngày mai, thế nhưng ăn một chút cũng tốt.
Kết quả một bữa tiệc này của Long Bạch Bạch, đã ăn sạch toàn bộ mười con mồi mà Chu Kì Nghiêu săn.
Khi Tô Toàn đem thịt nướng tốt nâng vào, còn nghĩ hoàng thượng nhất định không ăn hết, lượng cơm kia của hoàng thượng…. chắc là chỉ nếm thử mỗi con một chút, kết quả chờ sau khi Tô Toàn đi vào thu dọn, phát hiện….. chỉ còn lại một đống xương.
Chu Kì Nghiêu nhìn ra nội tâm Tô Toàn đang gào thét, yên lặng đen mặt không nói chuyện, đè chặt vật nhỏ trong ngực: may mắn hắn còn giữ lại xương, nếu không phải hắn ngăn cản, ngốc tử này còn định ăn luôn cả xương cốt, nói cái gì mà xương nướng rất mềm, thơm! răng hắn của rất tốt!
Răng hắn rất tốt, nếu để cho ngốc tử này ăn, ngay mai nhất định sẽ truyền ra tin tức tân đế Đại Chu bị yêu quái nhập, ăn uống đều là nuốt chửng.
Chu Kì Nghiêu nhanh chóng mang theo Long Bạch Bạch rời đi, trước khi đi còn miễn cưỡng giải thích:
"Trẫm thấy những thịt nướng này rất thơm, lại nghĩ tới Vân phi đang trên đường trở về, liền ăn không vô nên cho ám vệ đi đút dã thú khác. Được rồi, ngươi ở lại giải quyết tốt hậu quả, trẫm về cung trước."
Dứt lời, đè lại đầu tiểu ngân long đang thò ra ngoài mang theo mấy thị vệ hồi cung.
Nếu lại mang theo ngốc tử này đi săn bắn, hắn liền, hắn liền…..
Quên đi, ngốc tử này sinh ra là để khắc hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!