Chương 4: (Vô Đề)

Long Bạch Bạch ở Dưỡng Tâm điện của Chu Kì Nghiêu nghỉ ngơi một đêm, khi hắn đang ngủ không biết trời trăng mây gió gì, cả hai hậu cung nam nữ của Đại Chu lại bị làm cho sóng to gió lớn, ai mà chẳng biết ba tháng trước hậu cung của tân đế đã đầy tràn, nhưng lúc trước vẫn không cho gọi người thị tẩm.

Cũng là bởi vì không có vị cung phi nào thị tẩm, tất cả mọi người đều giống nhau, đều sống an nhàn không có chuyện gì.

Thế nhưng tân đế đột nhiên lật bài tử, thể mà lại chọn một ngốc tử, hơn nữa đó lại chính là Vân phi khiến cho hậu cung càng kinh ngạc.

Khẩu vị của hoàng thượng như thế nào?

Lần đầu tiên chọn người, lại chọn một ngốc tử?

Sau khi hỏi thăm xong  mới biết được rằng ngốc tử này là cố ý tình cờ gặp hoàng thượng ở bên đường, đều tức giận nghiến răng nghiến lợi:  thực đê tiện, thế mà lại giả ngu? Sớm biết hoàng thượng sẽ chịu như vậy thì các nàng đã đi.

Vì sợ hãi sự tàn bạo của tân đế, nên các nàng cũng không dám đi.

Nhất là lúc trước tân đế đăng cơ từng lấy một chắn ngàn, màu chảy thành sông, điều này càng khiến cho các nàng tưởng tượng đó là một người đàn ông có cơ bắp khủng bố.

Cho dù phụ thân của các nàng đều nói, bộ dạng tân đế tuấn mĩ các nàng cũng không tin, cảm thấy phụ thân là cố ý muốn điểm tô cho hoàng thượng, không dám nói nửa tử không đúng về hoàng thượng.

Nhưng sau khi vào cung ba tháng nhìn thấy nhiều hậu phi như vậy, không chỉ có nữ mà ngay cả nam cũng có, mọi người đều nóng lòng chờ đợi, chỉ còn chờ lọt vào mắt xanh của hoàng thượng để một bước bay lên cành cao.

Tâm tình của các nàng cũng không thay đổi, hoàng thượng xấu thì cứ xấu đi, tốt xấu gì hiện giờ cũng phải đi lên để tạo chút quyền lực cho gia tộc mình, mọi người vào đây ai cũng nghĩ như vậy.

Nghĩ thông suốt là một chuyện, nhưng hoàng thượng vẫn không cho cơ hội, các nàng đều đang đợi, kết quả lại để cho một ngốc tử chiếm được.

Các hậu phi đều nhớ rõ ngày hôm sau đi thỉnh an thái hậu mới gặp được Vân phi quốc sắc thiên hương kia, nhưng sau đó nhìn thấy bộ dạng của đối phương khờ khờ ngốc ngốc liền thả lỏng, hơn nữa thái hậu ghét bỏ vì chọn sai nên đem người sắp xếp ở một cung vắng vẻ, các nàng càng yên tâm hơn.

Tuy rằng hoàng thượng đồng ý cho cả nam và nữ đều tiến cung, nhưng là một người nam  nhân, bộ dạng cho dù đẹp thì có thể làm gì? Cũng không thể gây ra sóng gió gì?

Kết quả Vân phi thế mà giả ngốc, nếu không vì sao có thể đúng dịp gặp được hoàng thượng? còn vừa vặn được hoàng thượng coi trọng lưu lại thị tẩm? Vân phi này thật quá âm hiểm, thế mà dám giả ngốc để các nàng buông lỏng cảnh giác!

Nữ phi bên này nghĩ như vậy, mà bên nam cung toàn là con vợ lẽ không được sủng ái, ban đầu cũng không có hy vọng gì, nhưng nghe nói hoàng thượng thật sự sủng hạnh một nam tử, tất cả đều ngã ngửa, đồng thời cũng cảm thấy cơ hội đã tới.

Mà mặc kệ hai cung hậu phi nghĩ như thế nào, Long Bạch Bạch ngủ rất thoải mái, loại thoải mái này không giống với trong cung điện của mình, hắn cũng không biết vì sao, cứ cảm thấy ở bên cạnh người tốt trong lòng sẽ rất yên ổn, giống như trên người đối phương có thứ gì hấp dẫn hắn, đi tới gần liền cảm thấy cả người giống như đắm chìm trong ánh nắng, ấm áp dạt dào, lúc trước vẫn cảm thấy cả người không khỏe nháy mắt liền biến mất hoàn toàn.

Bên này Long Bạch Bạch thoải mái, Chu Kì Nghiêu bị hắn túm long bào thì một đêm không ngủ.

Hắn nhìn khuôn mặt Long Bạch Bạch cả một đêm, biết rõ đây chỉ là nhìn và nghĩ về người khác, nhưng hôm nay thấy được, hắn mới phát hiện mình căn bản không quên.

Không quên những ngày bị ức hiếp trong quá khứ, không quên bộ dáng thiếu niên kia như tiên nhân xuất hiện cứu vớt hắn, thậm chí giọng điệu và tướng mạo của đối phương đều khắc sâu trong đầu hắn, nhưng khi nhìn qua ngốc tử trước mặt này thì ấn tượng càng thêm mạnh mẽ.

Chỉ tiếc….. rốt cuộc không phải hắn.

Nhiều năm như vậy hắn vẫn một mực tìm, vài năm nay mới hiểu được rốt cục không tìm được, hắn biết rõ nên từ bỏ, nhưng mà vẫn không cam lòng.

Thấy đã gần tới giờ lâm triều, Chu Kì Nghiêu mới thu hồi tầm mắt, nhìn màu vàng tươi trên long sàng, nhắm mắt lại hồi lâu, khi mở mắt ra lại trở thành một vị hoàng đế lạnh lùng vô tình, không phải hắn, rốt cuộc vẫn là không phải.

Tối hôm qua hắn bởi vì khuôn mặt này nên mới mềm lòng, nên khôi phục quỹ đạo như bình thường thôi.

Ban đầu Chu Kì Nghiêu nghĩ ngốc tử này sẽ ngủ tới khi mặt trời lên cao, nhưng hắn vừa đem ống tay áo mình kéo về, kết quả trước khi Tô Toàn đi vào hầu hạ tiểu ngốc tử này đã mơ màng mở mắt ra, ngồi dậy, động tác rất trôi chảy không hề giống muốn ngủ lại.

Quần áo ngủ lộn xộn, kéo ra một tảng lớn, lộ ra nửa bả vai, muốn vượt qua hắn để xuống giường.

Chu Kì Nghiêu nhíu chặt chân mày, đem người kéo trở về, mặt bình tĩnh không hề lên tiếng.

Ba tháng qua mặt trời vừa mọc Long Bạch Bạch đều bị ma ma lôi dậy, ma ma bắt hắn trước hừng đông phải dậy làm việc, nếu không sẽ không có cơm ăn, còn bị đánh, hắn sợ bị đánh, cũng rất nghe lời.

Kỳ thật ma ma đánh không lại hắn, nhưng cả nhà ân nhân khi đưa hắn đi đã dặn hắn phải nghe lời ma ma, ân nhân cứu hắn, lúc trước hắn đều nghe lời cả nhà ân nhân, vì thế hắn liền ngoan ngoãn nghe lời.

Hắn mơ ngủ còn tưởng rằng nơi này là Phi Vân điện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!