Hiện giờ tình cảm của Chu Kì Nghiêu với ngốc tử này còn chưa suy nghĩ cẩn thận, kết lại hay rồi, ngốc tử này còn thêm củi vào lửa?
Chu Kì Nghiêu đau đầu không thôi, cố tình lần này lại không có cách với ngốc tử này.
Long Bạch Bạch chắc là sợ Chu Kì Nghiêu đuổi theo, liền chạy tới trên giường đắp chăn giả bộ ngủ, cho nên khi Chu Kì Nghiêu tắm rửa xong đi ra liền nhìn thấy một màn này, mà bên kia giả vờ, vậy còn có thể giả luôn cả hô hấp được không?
Bị ngốc tử này quấy nhiễu như vậy, cảm xúc lúc trước của Chu Kì Nghiêu cũng đã khôi phục không ít, bình tĩnh đi tới trước giường, nhìn Long Bạch Bạch chỉ lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ nhắn.
Chắc là nhận ra hắn tới gần, ngón tay Long Bạch Bạch nắm góc chăn càng chặt, lông mi cũng dật dật, chỉ là đợi nửa ngày cũng không nghe thấy động tĩnh gì, nhịn không được hơi ti hí mắt ra nhìn, liền nhìn thấy người tốt đang im lặng nhìn hắn, Long Bạch Bạch nhanh chóng nhắm mắt lại.
Kỳ thật Chu Kì Nghiêu đứng ở nơi đó ngẩn người, hắn đứng ở nơi đó chặn phân nửa ánh sáng, bóng đổ vào trên người Long Bạch Bạch, đem mặt của đối phương hoàn toàn bao phủ trong bóng đen, giờ phút này ngốc tử này bởi vì khẩn trương mà vội vàng nhắm mắt, giống như là có cái gì đang trêu ghẹo tim hắn.
Chu Kì Nghiêu không biết có phải vừa rồi uống rượu nên tâm trạng bình tĩnh hay không, cảm thấy cả người có chút khô nóng, hắn hít sâu một hơi, xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Long Bạch Bạch ngồi trước bàn rót một ly trà.
Nước trà đã lạnh uống vào lạnh tới tận trong lòng, hắn mới cảm thấy bình tĩnh không ít.
Hắn nghĩ lúc trước hắn ở Lệ Sơn tức giận như vậy, hẳn là hiện giờ ngốc tử này là người của hắn, ít nhất trên danh nghĩa đúng là như vậy, ngốc tử này là nghĩa vụ của mình, hắn phải bảo vệ ngốc tử này, không để cho người khác chiếm tiện nghi.
Sở dĩ cảm xúc rối loạn, hẳn là trong khoảng thời gian này sớm chiều ở chung, hắn lẫn lộn…. lẫn lộn động tâm và thương hại.
Chu Kì Nghiêu cho mình rất nhiều lý do, lúc này mới thuyết phục được bản thân mình.
Cho nên Chu Kì Nghiêu nghĩ mình nên dữ khoảng cách với Long Bạch, ít nhất đêm nay phải chia giường ngủ, nếu không, mỗi buổi sáng ngốc tử này đều tự động chui vào trong lòng hắn, sớm muộn sẽ gặp chuyện không may.
Kết quả hắn vừa mới bình tĩnh trở lại, phía sau liền truyền tới thanh âm lạch cạch, Chu Kì Nghiêu xoa xoa lông mày, lại vẫn không nhịn được xoay người sang chỗ khác, liền nhìn thấy ngốc tử này đưa lưng về phía mình đang chơi cái gì, lúc này chắc là hơi có chút men say, quấy đục tâm tư của hắn, hắn ngược lại càng bình tĩnh hơn, lúc này mới đi qua, một lần nữa đứng bên giường:
"ngươi đang làm cái gì?"
Long Bạch Bạch đợi nữa ngày cũng không thấy Chu Kì Nghiêu đánh hắn, nghĩ người tốt là không tức giận, đang làm công tác chuẩn bị, cũng không quay đầu lại: Che mắt.
Chu Kì Nghiêu sửng sốt, nhớ tới lúc trước bởi vì long châu có tác dụng trợ giúp cho sự hồi phục của Long Bạch Bạch, trong khoảng thời gian này hắn đều dùng long châu trị liệu cho ngốc tử này, chỉ là không muốn để cho ngốc tử nhìn thấy long châu, cho nên sẽ che đi ánh mắt của ngốc tử.
Ngốc tử này thật là tự giác….
Nếu mà như vậy, kế hoạch chia giường của hắn liền sẽ thất bại, Chu Kì Nghiêu nhìn bóng dáng của Long Bạch Bạch, còn hơi chần chờ, đã gần một tháng, ngoại trừ ngay từ đầu ở hành cung đối phương biểu hiện một chút thông minh còn có những chữ kia nhìn một lần là sẽ không quên sau đó cũng không có tiến triển gì khác, có lẽ….. cõ lẽ ngay từ đầu hắn đã nghĩ sai rồi phải không?
Long châu căn bản vô dụng đối với ngốc tử này?
Ý tưởng này vừa xuất hiện, tâm trí Chu Kì Nghiêu lung lay giữa việc chia giường và tiếp tục trị liệu.
Đúng lúc này Long Bạch Bạch đã tự mình cột lụa lên mắt xong, xoay người lại, chắc là thấy không rõ, Long Bạch Bạch nơi nơi sờ sờ:
"Người tốt? ngươi ở đâu?"
Chu Kì Nghiêu không nhúc nhích.
Long Bạch Bạch tiếp tục dò xét về phía trước, ngay khi sờ tới mép giường, Chu Kì Nghiêu rốt cục nhận thua, hắn nhanh chóng nắm lấy tay Long Bạch Bạch.
Chờ bàn tay dán vào lòng bàn tay Long Bạch Bạch, một sợi dây trong đầu Chu Kì Nghiêu liền bị đứt.
Thương xót cái gì mà thương xót, động tâm thì nói là động tâm đi, cho dù hắn không thừa nhận, hắn có cảm tình với một ngốc tử cho dù hắn có tìm nhiều lý do cũng không thể che dấu được việc này.
Chu Kì Nghiêu kéo người tới đây, đem người thả trở về, lại nhịn không được nhíu mày:
"Ngươi nhìn ngươi đeo xiêu vẹo như vậy, không phải là ngươi muốn nhìn lén đó chứ?"
Không có.
Long Bạch Bạch phồng má, hắn như vậy còn không phải… sợ người tốt tức giận nên mới ngoan một chút đó sao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!