Chương 20: (Vô Đề)

Trong chớp mắt trong đầu Chu Kì Nghiêu hoàn toàn trống rỗng, hắn chỉ có thể kinh ngạc nhìn thứ ở trong hộp gấm mà không phản ứng, hắn thậm chí nghĩ mình đang nằm mơ, giấc mộng hy vọng lặp đi lặp lại trong ba năm giờ phút này rốt cục đã thành sự thật.

Trước mặt là một cái vảy bạc, có ánh sáng chói lọi dưới ánh nến, giống như lửa đốt trong hai mắt hắn, làm cho hắn không thể kìm chế được cảm xúc ở dưới đáy lòng của mình.

Hắn thậm chí không kìm chế được muốn tiến lên, nhanh chóng đoạt lấy đồ vật đó tới đây, hỏi Đổng tướng gia, hắn từ nơi nào có được thứ này?

Vảy này có được như thế nào?

Chủ nhân của chiếc vảy đâu?

Hắn có một ngàn một vạn cảm xúc phải phát tiết, nhưng có thể là lúc trước quá mức khiếp sợ, thế cho nên hắn chỉ nhìn cái vảy kia mà ngẩn người, còn chưa chờ hắn phản ứng kịp, hắn liếc mắt nhìn thấy cái gì?

Con ngươi chợt co rút lại, nhanh chóng lấy lại tinh thần, đột nhiên bừng tỉnh, từ từ ngồi ngay ngắn, nhưng cũng từ trong khiếp sợ lấy lại bình tĩnh.

Cho dù đồ vật bày trước mặt hắn là ngoài dự liệu, nhưng thứ này là Đổng tướng gia đưa tới, Đổng tướng gia cũng không phải là người tốt lành gì, hắn không thể để Đổng tướng gia nhìn ra hắn biết thứ này.

Thế nhưng…..

Chu Kì Nghiêu vẫn nhịn không được liếc mắt nhìn tiểu hỗn đản đã đánh thức hắn trước khi hắn lộ ra manh mối.

Long Bạch Bạch bị Chu Kì Nghiêu dùng ánh mắt cảnh cáo, phồng mặt làm một cái mặt quỷ với Chu Kỳ Nghiêu, cái gì đây? Hắn cũng không làm gì cả, hắn chỉ muốn nhìn rõ đồ ở trong hộp mà thôi.

Long Bạch Bạch leo lên xà nhà rất cao, lại cách cửa gần, cho nên Đổng tướng gia không nhìn thấy hắn, Long Bạch Bạch chỉ có thể nhìn lưng của Đổng tướng gia, cũng có thể nhìn thấy mặt của Chu Kì Nghiêu.

Trước hết hắn nhìn vẻ mặt của Chu Kì Nghiêu, tuy rằng hắn ngốc, nhưng cũng nhìn ra vẻ mặt người tốt kỳ quái khi nhìn đồ mà vị bá bá này đưa tới, không chỉ có như thế, từ khi hộp gầm mở ra, Long Bạch Bạch dật dật mũi, luôn cảm thấy trong không khí có mùi mặn và ẩm ướt, thực nhạt, không hiểu sao hắn lại cảm thấy quen thuộc, hấp dẫn hắn nhìn lại.

Nhưng hắn nhìn không được, đương nhiên là muốn dài cổ để nhìn, ban đầu hắn ngồi chồm hổm trên xà già hiện giờ là có xu hướng đứng lên.

Kết quả, hắn bị người tốt trừng.

Long Bạch Bạch ôm xà nhà len lén liếc nhìn Chu Kì Nghiêu: hắn phát hiện từ khi hắn bị bệnh, hắn liền không có vị trí gì trong lòng người tốt, người tốt đã muốn ghét bỏ hắn.

Hắn cũng không làm gì?

Thế mà còn ghét bỏ hắn, còn trốn hắn đi ăn mảnh, ăn mảnh thì cũng thôi đi, còn không cho hắn cắn.

Long Bạch Bạch càng nghĩ càng uất ức, lại ngồi chồm hổm xuống, còn nhịn không được dài cổ ra muốn nhìn xem thứ làm cho hắn cảm thấy quen thuộc là thứ gì?

Bị Long Bạch Bạch làm gián đoạn như vậy, Chu Kì Nghiêu khôi phục bình tĩnh, hắn miễn cưỡng đè nén lại xúc động ở dưới đáy lòng, trên mặt cũng không có biểu hiện gì, không hề thay đổi liếc mắt nhìn Đổng tưởng gia: Đây là vật gì?

Đổng tướng gia đem thứ này đẩy lên phía trước, Tô Toàn cũng kinh ngạc không thôi, vừa rồi Đổng tướng gia ở ngoài nói còn cảm thấy không có gì, còn tưởng rằng Đổng tướng gia là nói quá, nhưng vừa mở hộp gấm ra trong nháy mắt, hắn thiếu chút nữa không nhịn được kinh hô ra tiếng.

Rốt cuộc thứ này là cái gì?

Nhìn như vẩy cá, nhưng thế gian này làm sao có vẩy cá nào lớn như vậy, chỉ là một cái vẩy cá, lại to bằng nửa lòng bàn tay người lớn.

Nói là vẩy cá thì lại giống như vỏ sò hơn, so với vỏ sò còn xinh đẹp hơn, giờ phút này cái vảy màu bạc này, tinh xảo xinh đẹp, làm cho người ta nhịn không được muốn nhìn lại, thậm chí nhìn kỹ còn thấy phát sáng, quả thực so với những thứ quý giá mà Tô Toàn nhìn thấy còn lóa mắt hơn.

Tô Toàn nhanh chóng nhận lấy cái hộp từ tay Đổng tướng gia, thật cẩn thận đưa tới trước mặt Chu Kì Nghiêu.

Chu Kì Nghiêu khắc chế xúc động tiếp nhận, có một con cáo già đang ngồi ở xa xa, hắn chỉ có thể ngăn chặn kích động trong cơ thể, chỉ là thản nhiên quay qua một bên gật đầu, Tô Toàn hiểu liền đặt vào tay Chu Kì Nghiêu, lúc này mới lùi ra một bên.

Đổng tướng gia nhìn mắt Chu Kì Nghiêu, không nghĩ tới đối phương nhìn thấy thứ này lại bình tĩnh như thế, trong lòng hắn liền lộp bộp, lỡ như tân đế thật sự không chịu đi, vậy kế hoạch của hắn…..

Tuy nói hắn kỳ thật càng hy vọng tân đế mất dân tâm, nhưng như vậy thì thời gian rất lâu, hắn không chờ kịp.

Ngược lại tân đế nếu chịu đi, cho dù không nắm chắc, nhưng lại nhanh hơn không ít.

Đổng tướng gia đứng lên, hạ xuống ánh mặt hiện ra sự hung ác, chính là muốn buộc tân đế ngự giá thân chinh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!