Long Bạch Bạch tuy rằng khuất phục dưới dâm uy nhanh chóng đem thịt ăn hết vào miệng, nhưng bởi vì không thể ăn mấy con cá kia, cho nên vẫn luôn nhung nhớ mấy con cá kia, hắn vừa ăn vừa dùng đôi mắt nhỏ liếc nhìn Chu Kì Nghiêu, cảm thấy là người tốt mang cá yêu thích của hắn đi giấu rồi.
Có thể giấu ở chỗ nào đây?
Long Bạch Bạch ăn xong mấy con cá này lại nhớ thương mấy con cá khác, cho nên mấy giờ kế tiếp hắn đều rất ngoan ngoan nghe lời, chờ tới canh giờ được đưa tới thiên điện gần chủ điện của Chu Kì Nghiêu nhất.
Hắn tuy rằng thành thật theo Tô Toàn trở về, nhưng chờ sau khi nằm xuống, lập tức giống như một con cá bật lên, lặng lẽ mò ra khỏi tẩm điện của mình, ôm gối đầu đi về phía cung điện của Chu Kì Nghiêu.
Tô Toàn canh giữ ở bên ngoài, ngoại trừ mặc quần áo hoàng thượng cũng không cho ai vào hầu hạ, lúc này sắp sửa là canh giờ hoàng thượng tắm rửa, sau điện có một ôn tuyền từ trên núi chảy vào hành cung, sợ là hoàng thượng phải ở trong đó ngâm một canh giờ.
Đám người Tô Toàn tận chức tận trách canh, kết quả vẫn là Tô Toàn mắt sắc nhìn thấy cách đó không xa có một góc áo lộ ra ngoài, sắc mắt hắn trầm xuống, ban đầu đang muốn lập tức quát lớn, nhưng trước đó lại cảm thấy màu sắc và hoa văn của góc áo này rất quen mắt.
Đây không phải là đồ Vân chủ tử hay mặc hay sao? Là do Điền Vượng chuẩn bị, lúc trước đã báo cáo tới chỗ hắn, lần trước Điền Vượng bị gõ cho bất tỉnh khi cứu trở về liền cho đi nghỉ ngơi, đêm nay hầu hạ Vân chủ tử là một tiểu thái giám khác.
Không phải là Vân chủ tử đã quen Điền Vượng hầu hạ không thích người khác đó chứ?
Tô Toàn phất tay, làm cho các tiểu thái giám khác lui ra, lúc này mới đi tới góc kia, quả nhiên liền nhìn thấy Long Bạch Bạch đang ôm gối đầu che đi nửa khuôn mặt chỉ lộ ra đôi mắt.
Long Bạch Bạch còn cố ý đồ che giấu thân phận của mình:
"Ta đi nhầm đường, ta không biết ngươi, ngươi cũng không quen ta, ngươi đi bên kia đi nha."
Tô Toàn nở nụ cười, đi qua lấy đi gối đầu Long Bạch Bạch dùng để che mặt, khuôn mặt xinh đẹp của Long Bạch Bạch liền lộ ra:
"Vân chủ tử sao lại tới đây? Là ngủ không quen sao? Nên mới tìm hoàng thượng sao?"
Long Bạch Bạch gật đầu thật mạnh:
"Đúng, ta tới tìm người tốt." hắn nếu không tìm được mấy con cá kia rốt cuộc bị người tốt giấu ở đâu, không ăn được hắn sẽ không ngủ được.
Nhưng Long Bạch Bạch không dám nói ra với người bên cạnh người tốt, hắn sợ còn chưa tìm được mấy con cá kia đã bị đưa trở về, nếu bị người tốt dọa hắn còn không thể ăn được mấy con cá kia.
Tô Toàn cũng đoán vậy, thanh âm mềm mại xuống, nhẹ giọng nói:
"Vân chủ tử vẫn là trở về nghỉ đi, đêm nay hoàng thượng sẽ không gọi người thị tẩm." huống chi ngày mai là tế tự, cũng không tiện để truyền ra ngoài, tuy rằng hắn biết hoàng thượng và Vân chủ tử đều là trong sạch, nhưng cũng không thể truyền ra ngoài được.
Long Bạch Bạch đứng dán vào vách tường, lắc đầu: hắn phải ăn cá, cho dù không ăn được để cho hắn nhìn cũng tốt, hắn đã nhớ nhung rất lâu.
Long Bạch Bạch sợ bị đưa trở về, liền trực tiếp đưa lưng về phía Tô Toàn.
Tô Toàn không có cách nào, hắn đối với Long Bạch Bạch rất có kiên nhẫn, chắc là ở trong cung nhìn quen người lừa ta gạt, Long Bạch Bạch đơn thuần như vậy ngược lại lại rất đáng quý, khiến cho hắn không cần cẩn thận, cũng không cần sợ người khác sẽ lợi dụng lời nói của hắn, cũng là hắn khó có lúc được thả lỏng.
Tô Toàn chỉ mang theo Long Bạch Bạch vào tẩm điện của Chu Kì Nghiêu, cũng may lúc trước hắn đã cho người rời khỏi, chỉ cần sáng sớm ngày mai đem người đưa về thiên điện, có lẽ sẽ không có chuyện gì.
Hắn dẫn Long Bạch Bạch vào, dặn hắn đừng chạy loạn, lúc này mới đi ra hậu điện đứng ở trước cửa đá bẩm báo:
"Hoàng thượng, Vân chủ tử lén tới đây nói muốn ngủ cùng hoàng thượng. Nô tài sợ Vân chủ tử lần đầu tiên tới hành cung lạ giường, cũng sợ người ngoài nhìn thấy, tự chủ trương đưa Vân chủ tử vào, hoàng thượng người xem, có nên đưa về hay không?"
Lúc này Chu Kì Nghiêu đang ở trong ôn tuyền nhắm mắt, nghe vậy liền từ từ mở mắt ra, hơi nước lượn lờ không nhìn rõ khuôn mặt của hắn, thanh âm rất bình tĩnh:
"Nếu hắn đồng ý, vậy để cho hắn vào đi."
Tô Toàn cũng đoán như vậy, nhanh chóng dạ một tiếng, quay đầu liền yên tâm dặn Long Bạch Bạch vài câu, lúc này mới yên tâm đi ra ngoài canh.
Long Bạch Bạch chờ ở cửa điện, rồi ôm gối của mình tới bên long tháp của Chu Kì Nghiêu, đem gối đầu của mình đặt song song xong, lại ở trên giường lăn lộn một vòng, sau đó bắt đầu như con chó nhỏ ở trên giường ngửi tới ngửi lui, kết quả ở trong tẩm điện ngửi một vòng cũng không ngửi được mùi của mấy con cá kia.
Cuối cùng Long Bạch Bạch dừng chân ở trước cửa đá, nhìn cửa hơi hơi mở ra, do dự có nên đi vào hay không, vừa rồi công công mới dặn dò hắn không thể đi vào nơi này, nơi khác có thể tùy tiện đi, nhưng tất cả những nơi khác hắn đã tìm rồi, chỉ có nơi này là chưa tìm.
Người tốt đang ở trong này tắm, có nước, không phải là người tốt đem cá giấu ở nơi này đó chứ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!