Chương 11: (Vô Đề)

Chu Kì Nghiêu nhìn Long Bạch Bạch ngoan ngoãn nằm ở nơi đó, đối phương đã nhắm mắt lại, trong nháy mắt đã đi gặp chu công.

Ban đầu Chu Kì Nghiêu là định ra gian ngoài tùy ý qua một đêm, nhưng sau đó nghĩ ngốc tử này hơi không sợ hắn, bên này đồng ý bên kia thì lại bằng mặt mà không bằng lòng, sáng sớm ngày mai sẽ rời cung, nếu để hắn ở lại trong cung ăn thịt người này, chờ mình trở về sợ rằng xương cốt cũng không còn.

Nghĩ nghĩ, Chu Kì Nghiêu đi tới sau điện tắm rửa, nằm ở một bên Long Bạch Bạch, cũng may long sàng đủ lớn, khoảng cách của hai người trong lúc đó là cách hai ba người.

Lần trước ngốc tử này ngủ cũng coi như là thành thật, cũng liền ngầm đồng ý cùng giường mà ngủ.

Nhưng mà Chu Kì Nghiêu vẫn là khinh địch.

Lần trước ngủ chung đối phương thành thật cũng không đại biểu lần này sẽ thành thật, sự cảnh giác của Chu Kì Nghiêu rất mạnh, hơi có hành động thiếu suy nghĩ sẽ khiến hắn tỉnh lại, vì vậy hắn cả đêm tận mắt nhìn thấy ngốc tử này quay từ đầu này tới đầu kia của long sàng, thậm chí tới nửa đêm còn tự mình quay lại, cuối cùng thiếu chút nữa tự mình lăn xuống đất.

Chu Kì Nghiêu đau đầu nhìn một màn này, cuối cùng khi ngốc tử này sắp rơi xuống đất liền kéo người về, đặt bên cạnh mình.

Long Bạch Bạch không biết có phải là thấy trong ngực Chu Kì Nghiêu ấm áp, liền xích lại gần, tay chân cùng sử dụng quấn lấy.

Chu Kì Nghiêu: ….

Quên đi, là tự mình gọi ngốc tử này tới, còn có thể làm sao bây giờ?

Long Bạch Bạch ngủ một giấc thật mĩ mãn, hắn cảm thấy rất lâu rồi hắn chưa được ngủ ngon như vậy, hắn cảm thấy cả đêm trên người mình không có chỗ nào là không khỏe.

Hắn đã sớm có thói quen với loại đau đớn tùy lúc xuất hiện này, thói quen cũng không có ích lợi gì, cũng không nghĩ tới cảm giác không đau lại tốt như vậy.

Long Bạch Bạch ngồi dậy nghiêng đầu cẩn thận nghĩ nguyên do, có thể tưởng tượng ra hắn nghiêng đầu nửa ngày cũng không nghĩ ra nguyên do gì, đành phải buông tha.

Hắn nghe thấy bên ngoài có động tĩnh liền lạch bạch lạch bạch xuống giường ló đầu ra ngoài bình phong, liền nhìn thấy Chu Kì Nghiêu đang được Tô Toàn hầu hạ mặc long bào cách đó không xa, hắn bám vào bình phong bên cạnh nhìn người tốt, đột nhiên nghĩ tới cái gì ánh mắt liền sáng lên.

Hình như mỗi lần ở bên cạnh người tốt hắn đều có thể ngủ ngon.

Chẳng lẽ…. trên người người tốt cất giấu bảo bối gì sao?

Trước kia mỗi lần hắn không thoải mái ân nhân đều cho hắn uống thuốc thật đắng, nói uống hết sẽ không khó chịu, nhưng hắn uống hết vẫn không thoải mái, chẳng lẽ trên người người tốt có bảo bối lợi hại nên mới như vậy?

Vì thế, Long Bạch Bạch liền chạy chậm tới trước mặt Chu Kì Nghiêu, ngẩng đầu cười ngây ngô với hắn, vẻ mặt chờ mong, hai mắt phát sáng.

Trên mặt Long Bạch Bạch không giấu được chuyện gì, trên mặt hắn đều đã viết rõ ràng: mau hỏi ta mau hỏi ta, ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với ngươi.

Từ khi Long Bạch Bạch xuống giường Chu Kì Nghiêu đã nhận ra, hắn đưa lưng về phía Long Bạch Bạch không nhúc nhích, hai mắt đen láy, môi mỏng treo hờ hững, hiển nhiên là tối  hôm qua không ngủ tốt, kết quả đầu sỏ khiến hắn ngủ không ngon, vẻ mặt lại tràn đầy tinh thần chạy tới trước mặt hắn như hiến vật quý, Chu Kì Nghiêu không đá văng người đi đã cảm thấy tính tình mình rất tốt.

Tô Toàn đứng ở một bên, toàn bộ quá trình đều là bộ dáng hạ mắt không hé răng, sáng sớm hắn tới hầu hạ hoàng thượng liền cảm thấy áp suất cực thấp, hắn đã bị hù chết.

Cũng không biết Vân chủ tử lại làm gì khiến cho hoàng thượng tức giận, sắc mặt bệ hạ khó coi như vậy là lần đầu tiên hắn thấy.

Đã như vậy hoàng thượng cũng không phát hỏa với Vân chủ tử, thậm chí thức dậy cũng im ắng, hiển nhiên là sợ đánh thức Vân chủ tử.

Hoàng thượng không nói, nhưng Tô Toàn nhìn ra, nhịn không được cười trộm dưới đáy lòng, lúc trước nhìn thật chuẩn, hoàng thượng đối với Vân chủ tử thật sự không giống với những người khác.

Cái gọi là phu phu cãi  nhau, đầu giường ầm ĩ cuối giường hòa, hắn là người ngoài không nên xen vào.

Long Bạch Bạch đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm Chu Kì Nghiêu, nhìn trên nhìn dưới một vòng lại không thấy có gì đặc biệt, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cũng không thất vọng, trong nháy mắt khi Tô Toàn sửa sang lại cho Chu Kì Nghiêu xong, liền trực tiếp tiến lên, cánh tay duỗi ra ôm lấy thắt lưng của Chu Kì Nghiêu, ngẩng đầu lên:

"Người tốt, sau này mỗi ngày ta đều ngủ cùng với ngươi được không?"

Nếu không tìm thấy bảo bối, vậy ở bên người tốt sẽ không khó chịu, vậy hắn có thể cùng người tốt một chỗ.

Hắn thật sự…. quá thông minh!

Long Bạch Bạch cảm thấy cách này của hắn thật sự rất tốt, đáy mắt liền tỏa sáng nhìn Chu Kì Nghiêu, chờ người tốt gật đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!