Chương 9: Anh Vũ Sơn Di Phủ

Năm ngày sau.

Trong đỉnh đá, dược dịch màu đỏ đã trở nên trong suốt. Lâm Minh từ từ đứng dậy. Cậu đã thay đổi hoàn toàn. Làn da màu đồng cổ, bên dưới là những đường cơ bắp rắn chắc, không quá phô trương nhưng ẩn chứa sức mạnh bùng nổ. Toàn thân cậu toát ra một cảm giác mạnh mẽ, vững chãi như một ngọn núi nhỏ.

Cậu bước ra khỏi đỉnh đá, nắm chặt tay lại, cảm nhận sức mạnh đang cuộn trào. Cậu vận sức, đấm một quyền nhẹ vào vách hang.

"ẦM!"

Vách đá kiên cố của Tượng Sơn lõm vào một hố sâu, đá vụn bay tứ tung.

Lâm Minh hít một hơi thật sâu, ánh mắt sáng rực. "Sức mạnh thật kinh khủng! Bây giờ, dù không dùng linh lực, chỉ riêng sức mạnh cơ thể cũng đủ để đối đầu với tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ."

Đúng lúc cậu đang vui mừng vì thực lực tăng mạnh, mặt đất đột nhiên rung chuyển dữ dội.

Từ phía Anh Vũ Sơn (Núi Két), một cột sáng bảy màu bất ngờ phóng thẳng lên trời, xuyên thủng tầng mây. Ánh sáng chiếu rọi cả một vùng, trong đó thấp thoáng hiện ra những hình ảnh hư ảo của lầu son gác tía, của tiên thú kỳ hoa. Một luồng linh khí cổ xưa và mênh mông lan tỏa khắp nơi.

"Là... Di Phủ xuất thế!" Lâm Minh chấn động.

Không chỉ cậu, mà tất cả các tu sĩ trong toàn bộ khu vực Thất Sơn đều cảm nhận được sự biến động kinh thiên này. Trong một khoảnh khắc, cả vùng đất như sôi lên.

"Trời ơi! Có di phủ thượng cổ xuất hiện ở Anh Vũ Sơn!"

"Cơ duyên lớn! Mau đi thôi, chậm chân là không còn gì đâu!"

Vô số tu sĩ từ khắp nơi, không phân biệt tông môn hay tán tu, đều hóa thành những luồng sáng, điên cuồng lao về phía Anh Vũ Sơn.

Tại Thất Sơn Môn, tiếng chuông lớn vang lên. Thất Sơn chân nhân ra lệnh: "Diệp Băng Tâm, con hãy dẫn các đệ tử chân truyền đến Anh Vũ Sơn thăm dò. Nhớ, an toàn là trên hết, bảo vật là thứ yếu."

Tại Trương gia, Trương Khiếu cũng tập hợp cao thủ: "Di phủ mở ra là cơ hội ngàn năm. Tìm bảo vật là chính, nhưng nếu gặp tên tiểu tử Lâm Minh đó, giết không tha!"

Tại nơi ẩn náu của Huyết Ma Tông, Huyết Ảnh cười một cách ma mị: "Di phủ? Tốt lắm! Nơi đó chắc chắn sẽ có nhiều 'nguyên liệu' tốt. Chúng ta đi 'săn' nào!"

Lâm Minh đứng trên đỉnh núi, nhìn cột sáng bảy màu, trong đầu hiện lên thông tin từ "Thất Sơn Chân Kinh": "Anh Vũ Sơn, nơi huyễn trận tự nhiên, tương truyền có một tòa Huyễn Ảnh Tiên Cung của một vị đại năng thượng cổ, nhưng chưa ai từng tìm thấy..."

Cậu biết rằng nơi đó giờ đã trở thành một cái lốc xoáy, hội tụ tất cả các thế lực. Đi đến đó sẽ vô cùng nguy hiểm, kẻ địch của cậu đều sẽ có mặt.

Nhưng... nguy hiểm luôn đi kèm với cơ hội. Cậu hiện tại chỉ có sức mạnh và một vài pháp thuật cơ bản, thiếu thốn pháp bảo, thiếu thốn công pháp chiến đấu lợi hại. Một di phủ thượng cổ chính là nơi tốt nhất để bù đắp những thiếu sót đó.

"Muốn đứng vững ở thế giới này, không thể lúc nào cũng trốn tránh."

Ánh mắt Lâm Minh trở nên kiên định. Cậu không còn là đứa trẻ yếu đuối năm nào.

Cậu muốn trở thành cường giả, và con đường của cường giả không có chỗ cho sự do dự.

Hít một hơi thật sâu, Lâm Minh vận chuyển Ngự Phong Thuật, thân hình hóa thành một bóng mờ, lao thẳng về phía cột sáng bảy màu trên Anh Vũ Sơn.

Cơn bão thực sự, giờ mới chính thức bắt đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!