Chương 8: Luyện Thể

Trận chiến trên lôi đài kết thúc, nhưng dư âm của nó chỉ vừa mới bắt đầu lan tỏa.

Lâm Minh hiểu rõ mình đã trở thành tâm điểm của sự chú ý. Ở lại Thất Sơn Thành lúc này không khác gì tự tìm đường chết.

Cậu không một giây chần chừ, nhanh chóng rời khỏi thành, hòa vào dòng người và biến mất vào những cánh rừng rậm rạp của Thất Sơn.

Cùng lúc đó, sóng ngầm bắt đầu cuộn trào từ khắp nơi.

Tại Trương gia phủ đệ.

"Aaa! Tay của ta! Cha, người phải báo thù cho con!"

Trương Hạo nằm trên giường, cánh tay được băng bó kỹ lưỡng nhưng vẫn đau nhức. Lão gia chủ Trương Khiếu, một trung niên tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, sắc mặt âm trầm như nước.

Đập mạnh tay xuống bàn, ông ta gầm lên: "Một tên tán tu vô danh mà dám phế đi một tay của con ta, làm nhục Trương gia! Người đâu, treo thưởng cho ta! Năm trăm viên linh thạch hạ phẩm và một viên Trúc Cơ Đan, ai lấy được đầu của tên tiểu tử đó, tất cả sẽ là của người đó!"

Tin tức về phần thưởng hậu hĩnh này nhanh chóng được lan truyền trong thế giới ngầm của các tán tu, vô số kẻ ham lợi bắt đầu lùng sục tung tích của Lâm Minh.

Tại đại điện Thất Sơn Môn.

Diệp Băng Tâm đã thuật lại toàn bộ sự việc cho Thất Sơn chân nhân và các vị trưởng lão. Khi nghe đến đoạn Lâm Minh dùng tay không đánh vỡ phi kiếm pháp khí, tất cả đều kinh ngạc.

Một trưởng lão vuốt râu: "Dùng nhục thân đối kháng pháp khí? Đây là Thể tu trong truyền thuyết sao? Nhưng công pháp Thể tu đã thất truyền ở vùng Thất Sơn này từ lâu rồi."

"Kẻ này sức mạnh kinh người, lại có tính cách quyết đoán, không phải là người dễ khống chế. Hay là chúng ta..." một trưởng lão khác tỏ ý muốn trừ khử mối họa tiềm tàng.

Thất Sơn chân nhân lại lắc đầu: "Thời buổi loạn lạc sắp tới, Thất Sơn cần nhân tài. Huyết Ma Tông đã tới, không lâu nữa các thế lực khác cũng sẽ nhòm ngó. Một người có tiềm lực như vậy, nếu trở thành địch nhân thì rất đáng tiếc."

Ông nhìn về phía Diệp Băng Tâm: "Băng Tâm, con hãy tiếp tục tìm hắn. Nhưng lần này, hãy thay mặt ta trao cho hắn tấm lệnh bài này."

Nói rồi, ông đưa cho nàng một tấm lệnh bài bằng bạch ngọc, khắc chữ "Khách Khanh". "Đây là lệnh bài Khách khanh của Thất Sơn Môn. Có nó, hắn sẽ được môn phái che chở ở một mức độ nào đó. Hắn có thể không nhận, nhưng ít nhất phải để hắn thấy thiện chí của chúng ta."

Trong một khu rừng ma quái.

Vài tên Huyết Ma Tông đang báo cáo với một bóng người mặc áo choàng đen, toàn thân tỏa ra khí tức lạnh lẽo. Kẻ đó có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, danh xưng là Huyết Ảnh.

"Một thân thể có thể chống lại pháp khí? Tốt, tốt lắm!" Huyết Ảnh liếm môi, giọng nói khàn khàn. "Một thân xác hoàn hảo như vậy, nếu dùng để luyện thành Huyết Thi thì sức mạnh sẽ không thể tưởng tượng nổi. Lập tức đi tìm hắn, sống phải thấy người, chết phải thấy xác."

Lâm Minh không biết rằng mình đã trở thành mục tiêu của ba thế lực lớn. Cậu dựa vào "Thất Sơn Chân Kinh", tìm đến một hang động cực kỳ hẻo lánh trên Tượng Sơn. Nơi đây thổ linh khí nồng đậm, nặng nề, rất thích hợp để bế quan luyện thể, lại khó bị người khác phát hiện.

Bên trong sơn động, Lâm Minh lấy ra cây Huyết Long Thảo. Cậu không biết luyện đan, nhưng "Thất Sơn Chân Kinh" có ghi lại một phương pháp luyện thể cổ xưa. Cậu lấy máu của một con yêu thú Trúc Cơ kỳ mà cậu đã giết trên đường đi, trộn với Huyết Long Thảo đã được nghiền nát và một vài loại dược liệu phụ trợ khác.

Sau đó, cậu vận chuyển "Hỗn Độn Thôn Thiên Quyết", dùng chính linh lực hỗn độn của mình để làm chất xúc tác, từ từ "nấu" hỗn hợp đó trong một cái đỉnh đá. Dược dịch dần dần chuyển sang màu đỏ thẫm như máu, sôi sục và tỏa ra một mùi tanh nồng xen lẫn dược hương kỳ lạ. "Huyết Giao Luyện Thể Dịch" đã thành công.

Không chút do dự, Lâm Minh cởi bỏ quần áo, nhảy vào trong đỉnh đá.

"XÈO... AAAAAA!"

Một cơn đau xé ruột xé gan ập đến. Dược lực bá đạo của Huyết Giao Luyện Thể Dịch như hàng vạn con kiến đang gặm nhấm từng tấc da, thớ thịt, thậm chí len lỏi vào tận xương tủy của cậu. Cảm giác như toàn bộ cơ thể đang bị phá hủy rồi tái tạo lại.

Lâm Minh cắn chặt răng, trán nổi đầy gân xanh. Cậu vội vàng vận chuyển "Tịnh Tâm Chú". Một luồng kim quang ôn hòa hiện lên trong thức hải, giúp cậu giữ được sự tỉnh táo cuối cùng trong cơn đau đớn tột cùng.

Cậu biết rằng, nếu ngất đi lúc này, cậu sẽ bị dược lực xé thành từng mảnh.

Thời gian chậm rãi trôi qua. Da của cậu nứt ra rồi lành lại, máu tươi hòa vào dược dịch, rồi lại được dược lực thẩm thấu ngược vào trong. Cả sơn động vang vọng tiếng gầm gừ đau đớn nhưng đầy kiên định của chàng thiếu niên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!