Trong lúc Lâm Minh đang dốc sức đối phó với tên Dược Nhân mạnh nhất, Thiên Yêu Nữ đã hành động.
Mục tiêu của nàng ta không phải là Lâm Minh, mà là Lăng Phong!
"Ma Tâm Trảo!"
Một bàn tay ma quỷ màu đen khổng lồ bất ngờ xuất hiện sau lưng Lăng Phong, chụp xuống với tốc độ kinh người. Đồng thời, nàng ta ra lệnh cho một tên thuộc hạ thân pháp nhanh nhất của mình: "Lấy Đạo Quả!"
Lăng Phong cả kinh, vội vàng quay người lại dùng kiếm trận phòng ngự. Nhưng đòn tấn công lén lút này quá hiểm độc, hắn tuy đỡ được đòn chí mạng nhưng vẫn bị đánh bay ra xa, hộc máu, các sư đệ của hắn cũng bị thương không nhẹ. Kiếm trận đã vỡ.
Tên thuộc hạ của Thiên Ma Cốc đã nhân cơ hội đó, lao đến bên cạnh tế đàn, bàn tay sắp chạm vào Thái Cổ Đạo Quả.
Tất cả diễn ra chỉ trong nháy mắt.
Nhưng còn có một người nhanh hơn.
"GẦM!"
Lâm Minh gầm lên một tiếng, tung một quyền cuối cùng, đánh nát thân thể của tên Dược Nhân cuối cùng. Ngay sau đó, thân hình cậu lóe lên, xuất hiện ngay trước mặt tên thuộc hạ của Thiên Ma Cốc như một bóng ma.
"Ngươi..." Tên thuộc hạ kinh hãi.
Lâm Minh không nói một lời, một tay bóp lấy đầu hắn. Hỗn Độn Thôn Thiên Quyết vận chuyển, chỉ trong một giây, một tu sĩ Trúc Cơ đại viên mãn đã biến thành một cái xác khô.
Cậu thuận tay hái lấy Thái Cổ Đạo Quả, cảm nhận được luồng đạo vận và sinh mệnh lực kinh người chứa đựng bên trong nó.
Lúc này, Thiên Yêu Nữ cũng đã đánh bại nhóm Lăng Phong đang bị thương. Nàng ta nhìn Lâm Minh, người đang cầm Đạo Quả, cười lạnh: "Quyền Vương, giao Đạo Quả ra đây, ta có thể tha cho ngươi một mạng."
"Chỉ bằng ngươi sao?" Lâm Minh lạnh lùng đáp.
"Ngươi tuy mạnh, nhưng đã trải qua đại chiến, linh lực còn lại bao nhiêu? Để ta xem ngươi chống đỡ được mấy chiêu của ta!" Thiên Yêu Nữ tự tin nói. Nàng ta lấy ra một viên đan dược màu máu, nuốt vào bụng. Khí tức của nàng ta tăng vọt, vượt qua cả Kim Đan trung kỳ, gần đến hậu kỳ. Rõ ràng là một loại bí thuật tự làm tổn hại bản thân để tăng sức mạnh.
Cuộc chiến cuối cùng vì chí bảo đã nổ ra. Thiên Yêu Nữ dùng hết các loại thủ đoạn âm độc, từ độc công, nguyền rủa cho đến các đòn tấn công linh hồn.
Nhưng nàng ta đã đánh giá sai Lâm Minh.
Viên Thượng phẩm Chân Đan mang lại cho cậu Kim Đan Chi Lực hùng hậu và khả năng hồi phục kinh người. Mọi độc công và nguyền rủa đều bị công pháp của cậu khắc chế. Sau một hồi giao tranh, Lâm Minh đã hoàn toàn chiếm thế thượng phong.
"Kết thúc rồi."
Lâm Minh tung một quyền, đánh nát lớp phòng ngự ma khí của Thiên Yêu Nữ, đánh trúng đan điền của nàng ta.
"A!" Thiên Yêu Nữ hét lên một tiếng thảm thiết. Viên kim đan của nàng ta xuất hiện những vết nứt, tu vi bị hủy đi hơn một nửa. Cả người nàng ta bay đi, đập vào một vách núi, bất tỉnh.
Lâm Minh đứng giữa thung lũng, tay cầm Đạo Quả, uy phong lẫm liệt. Lăng Phong, đang được các sư đệ dìu đỡ, nhìn cậu với ánh mắt vô cùng phức tạp.
Lâm Minh nhìn Thái Cổ Đạo Quả trong tay. Cậu biết rằng, muốn hấp thụ được loại thần vật này, cần phải có một nơi tuyệt đối an toàn và một thời gian dài bế quan. Ở trong bí cảnh đầy rẫy nguy hiểm này mà sử dụng nó, chẳng khác nào tự sát.
Cậu đã có được thứ mình cần nhất. Mục đích của chuyến đi này đã hoàn thành.
Cậu nhìn Lăng Phong, ném cho hắn một bình ngọc: "Bên trong là vài gốc linh dược vạn năm, coi như là bồi thường cho các vị. Ta và ngươi không ai nợ ai."
Nói xong, Lâm Minh lấy ra một trong hai tấm Thái Cổ Lệnh Bài, vận linh lực vào. Tấm lệnh bài phát sáng, một luồng không gian chi lực bao bọc lấy cậu. Đây là chức năng thứ hai của lệnh bài: có thể chủ động rời khỏi bí cảnh.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Lăng Phong, Lâm Minh biến mất khỏi Dược Thần Cốc.
Cậu đã có được cơ duyên lớn nhất, việc còn lại là tìm một nơi để biến cơ duyên này thành thực lực của bản thân. Cuộc tranh đoạt trong Thái Cổ Bí Cảnh có lẽ vẫn sẽ tiếp diễn, nhưng nó đã không còn liên quan đến cậu nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!