"ẦMMMMMMMM!"
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Cả vách núi nơi đám người Phong Ma Điện đứng bị cột năng lượng hỗn loạn đánh cho sụp đổ.
Đá bay tứ tung, bụi mù ngập trời. Hơn một nửa số đạo tặc bị năng lượng đánh trúng, tan thành tro bụi ngay lập tức, không để lại một dấu vết.
Gã mặt sẹo, với tu vi Kim Đan trung kỳ, may mắn không chết ngay tại chỗ, nhưng cũng bị đánh bay ra xa, toàn thân cháy xém, máu me đầm đìa, trọng thương hấp hối.
Sau khi tung ra đòn tấn công kinh thế hãi tục này, vòng xoáy quanh người Lâm Minh cũng tan đi. Sắc mặt cậu trắng bệch, cả người lảo đảo. Rõ ràng, gánh nặng vừa rồi là cực lớn.
Nhưng cậu không nghỉ ngơi. Cậu lạnh lùng nhìn về phía gã mặt sẹo đang thoi thóp. Thân hình cậu lóe lên, xuất hiện ngay bên cạnh hắn.
"Tha... tha mạng..." Gã mặt sẹo hoảng sợ cầu xin.
Lâm Minh không nói một lời, chỉ giơ một ngón tay, điểm vào trán hắn, kết thúc sinh mạng của tên cầm đầu đạo tặc.
Sau đòn tấn công hủy diệt và cái chết của tên thủ lĩnh, những con yêu thú còn lại trong thú triều, vốn đã sợ hãi trước cảnh tượng thôn phệ vừa rồi, nay hoàn toàn mất đi sự điên cuồng, bắt đầu hoảng loạn bỏ chạy tứ tán.
Thú triều cứ như vậy mà tan rã.
Cả hẻm núi Nhất Tuyến Thiên trở lại sự im lặng chết chóc.
Đoàn người của Vạn Bảo Lâu, từ Tô Mạn đến các vệ sĩ, tất cả đều nhìn Lâm Minh như nhìn một con quái vật. Sự kính nể trước đó, nay đã pha thêm một sự sợ hãi sâu sắc. Một mình trấn áp thú triều, mượn lực của thú triều để tiêu diệt toàn bộ đạo tặc Phong Ma Điện. Đây là loại sức mạnh và thủ đoạn gì vậy?
Tô Mạn là người đầu tiên tỉnh táo lại. Nàng bước đến, giọng nói có chút run rẩy: "Lâm... Lâm Chân Nhân... đa tạ ngài đã cứu mạng."
Lâm Minh chỉ khoát tay, sắc mặt vẫn còn tái nhợt: "Thu dọn chiến trường. Chúng ta tiếp tục lên đường."
Câu nói bình thản của cậu càng khiến cho hình ảnh của cậu trong mắt mọi người thêm phần bí ẩn và đáng sợ.
Chặng đường còn lại của chuyến đi trở nên vô cùng yên bình. Không còn yêu thú hay đạo tặc nào dám bén mảng đến gần đoàn xe. Tin tức về một vị Chân Nhân áo đen, một mình trấn áp cả thú triều tại Nhất Tuyến Thiên, đã như một cơn gió, lan truyền trong thế giới ngầm của Yêu Thú Sơn Mạch.
Một tháng sau, đoàn xe cuối cùng cũng đã an toàn đến được Phong Vân Thành.
Phong Vân Thành là một tòa thành hùng vĩ nằm ở biên giới phía Bắc, kiến trúc mang đậm phong cách mạnh mẽ và thực dụng của các tu sĩ thường xuyên phải đối mặt với nguy hiểm.
Sau khi giao nộp hàng hóa thành công, người phụ trách của Vạn Bảo Lâu tại đây, sau khi nghe Tô Mạn báo cáo lại toàn bộ sự việc, đã đối đãi với Lâm Minh bằng thái độ tôn kính nhất. Cậu nhanh chóng nhận được đầy đủ phần thưởng của mình, bao gồm năm trăm ngàn linh thạch và ba viên Ngưng Anh Đan quý giá.
Trước lúc chia tay, Tô Mạn đưa cho Lâm Minh một tấm lệnh bài bằng tử ngọc.
"Lâm Chân Nhân, đây là Tử Kim Lệnh Bài của Vạn Bảo Lâu. Nếu ngài ở khu vực Bắc Cương này có bất cứ chuyện gì cần giúp đỡ, chỉ cần mang nó đến bất kỳ chi nhánh nào của chúng tôi, Vạn Bảo Lâu nhất định sẽ dốc toàn lực tương trợ."
Lâm Minh nhận lấy lệnh bài, gật đầu cảm ơn. Cậu biết rằng, sau chuyến đi này, cậu đã có được một đồng minh vững chắc là Vạn Bảo Lâu.
Nhiệm vụ hộ tống đã kết thúc. Cậu bây giờ đã ở Phong Vân Thành, ngay sát rìa Yêu Thú Sơn Mạch. Mục tiêu dài hạn của cậu, Thái Cổ Bí Cảnh, đã ở rất gần.
Một hành trình mới, một cuộc phiêu lưu mới tại vùng đất phương Bắc đầy nguy hiểm, đang chờ đợi cậu ở phía trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!