Chương 60: Hỗn Độn Lĩnh Vực

Gã mặt sẹo của Phong Ma Điện cười lớn, nhìn Lâm Minh đang đứng một mình phía dưới như nhìn một kẻ đã chết. "Một mình ngươi? Muốn làm anh hùng sao? Ngu xuẩn!" Hắn phất tay, ra hiệu cho đám thuộc hạ chuẩn bị ra tay.

Nhưng chúng đã chậm một bước.

Lâm Minh không nhìn đám đạo tặc trên vách núi. Ánh mắt cậu tập trung vào làn sóng yêu thú vô tận đang ập đến phía trước. Cậu hít một hơi thật sâu, rồi từ từ nhắm mắt lại.

"Hỗn Độn Thôn Thiên Quyết... Lĩnh Vực... Khai!"

Một luồng khí tức cổ xưa, hỗn mang và bá đạo đến cực điểm, bùng nổ từ người Lâm Minh. Lĩnh vực Kim Đan màu xám tro của cậu không chỉ lan tỏa ra để áp chế kẻ địch như trước, mà lần này, nó bắt đầu xoay tròn, tạo thành một cái vòng xoáy khổng lồ có đường kính hàng trăm trượng, bao trùm lấy toàn bộ cửa hẻm núi.

Vòng xoáy không tấn công, mà tạo ra một lực hút kinh thiên động địa.

Làn sóng yêu thú đầu tiên, gồm hàng ngàn con, lao vào trong phạm vi của vòng xoáy.

Một cảnh tượng kinh hoàng và ma quái đã diễn ra.

"GRÀO... GÀO... A...A..."

Những con yêu thú, từ Luyện Khí kỳ đến Trúc Cơ kỳ, gào lên những tiếng thét thảm thiết và đầy sợ hãi. Cơ thể của chúng khô héo lại với tốc độ mắt thường có thể thấy. Sinh mệnh lực, yêu khí, thậm chí cả linh hồn của chúng bị một sức mạnh vô hình rút ra, hóa thành những dòng năng lượng đủ mọi màu sắc, điên cuồng chảy về phía vòng xoáy, nhập vào cơ thể Lâm Minh.

Toàn bộ Vạn Bảo Lâu, từ Tô Mạn đến các vệ sĩ, đều chết lặng. Bọn họ trợn mắt há mồm, nhìn cảnh tượng trước mắt như một cơn ác mộng. Đây không phải là pháp thuật của chính đạo, đây rõ ràng là một loại ma công thôn phệ sinh linh tà ác nhất!

Gã mặt sẹo và đám người Phong Ma Điện trên vách núi cũng sợ đến mức mặt không còn giọt máu. Nụ cười trên mặt hắn đã cứng lại.

Lâm Minh đứng giữa tâm của vòng xoáy, cả người cậu rung lên bần bật. Cùng lúc thôn phệ sinh mệnh của hàng ngàn yêu thú, dù đã được Hỗn Độn Thôn Thiên Quyết luyện hóa một phần, cũng là một gánh nặng không thể tưởng tượng nổi. Cơ thể cậu như sắp nổ tung.

Cậu không có ý định luyện hóa hoàn toàn luồng năng lượng hỗn tạp và cuồng bạo này. Cậu chỉ đóng vai trò như một cái ống dẫn, một trạm trung chuyển.

"Tên tiểu tử này đang làm gì vậy? Hắn muốn tự bạo sao?" Gã mặt sẹo lắp bắp. Hắn cảm nhận được một luồng năng lượng kinh khủng đang tích tụ trong người Lâm Minh. "Tấn công! Giết hắn ngay lập tức!"

Đám người Phong Ma Điện bừng tỉnh, vội vàng tung ra các đòn tấn công mạnh nhất của mình về phía Lâm Minh.

Nhưng đã muộn.

Lâm Minh đột nhiên mở mắt. Đôi mắt cậu lúc này không còn tròng đen, mà là hai vòng xoáy hỗn độn màu xám đang xoay tròn. Cậu ngẩng đầu nhìn đám đạo tặc trên cao, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.

"Đến đây giúp ta tiêu hóa một chút."

Cậu gầm lên một tiếng, giơ hai tay lên trời.

Vòng xoáy năng lượng khổng lồ xung quanh cậu, vốn đang điên cuồng bị hút vào, nay lại được cậu điều khiển, bắn ngược lên trời.

Một cột sáng năng lượng màu xám tro, bên trong lẫn lộn vô số tiếng gào thét của linh hồn yêu thú, mang theo sức mạnh hủy diệt thuần túy, bắn thẳng về phía vách núi nơi đám người Phong Ma Điện đang đứng.

Cậu đã mượn sức mạnh của cả một đợt thú triều, để làm vũ khí của riêng mình!

Gã mặt sẹo và đám thuộc hạ nhìn cột sáng hủy diệt đang lao tới, trong mắt chỉ còn lại sự tuyệt vọng. Chúng không thể né, cũng không thể đỡ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!