"Dựng trận pháp phòng ngự! Tất cả vào vị trí!" Tô Mạn hét lớn.
Các vệ sĩ Vạn Bảo Lâu nhanh chóng dùng các cỗ xe để chặn lối vào hẹp của hẻm núi, đồng thời kích hoạt tất cả các trận pháp phòng ngự mang theo.
Lâm Minh thì đứng ở vị trí đầu tiên, một mình trấn giữ cửa ải.
"ẦM! ẦM! ẦM!"
Làn sóng yêu thú đầu tiên đã ập đến. Vô số yêu thú cấp thấp như những con thiêu thân lao vào trận pháp phòng ngự. Các vệ sĩ Vạn Bảo Lâu liều mạng chiến đấu, kiếm quang và pháp thuật bay rợp trời. Nhưng số lượng yêu thú là quá lớn, giết một con lại có mười con khác lao lên.
Trận pháp phòng ngự nhanh chóng xuất hiện vết nứt.
"GRÀO!"
Một con Thiết Giáp Hùng Sư, yêu thú Kim Đan sơ kỳ, đã phá vỡ vòng vây, lao thẳng về phía phòng tuyến.
Lâm Minh hừ lạnh một tiếng. Cậu không lùi bước, mà lao thẳng về phía trước, tung một quyền.
"Kim Cang Phá!"
Một quyền này, cậu không hề nương tay. Nắm đấm của cậu đánh thẳng vào đầu của con Hùng Sư. Cái đầu cứng như sắt thép của nó nổ tung như một quả dưa hấu. Thân hình khổng lồ của nó ngã xuống, chặn lại đường tiến của vô số yêu thú khác.
Lâm Minh đứng ở cửa ải, như một ngọn núi không thể vượt qua. Bất kỳ một con yêu thú Kim Đan nào dám lao lên, đều bị cậu dùng một quyền giết chết. Cậu trở thành trụ cột tinh thần, giúp cho các vệ sĩ đang dần kiệt sức có thêm dũng khí để chiến đấu.
Cuộc chiến kéo dài suốt mấy canh giờ. Các vệ sĩ đã kiệt sức, linh lực cạn kiệt. Lối vào hẻm núi đã chất đầy xác yêu thú. Thú triều dường như vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Nhưng đúng vào lúc mọi người đã mệt mỏi nhất, nguy hiểm thực sự mới xuất hiện.
"Ha ha ha... Vất vả cho các vị rồi, các bằng hữu của Vạn Bảo Lâu!"
Từ trên vách đá của hẻm núi, hơn ba mươi bóng người mặc đồ đen, tỏa ra sát khí và tà khí, đột nhiên xuất hiện. Dẫn đầu là một gã đàn ông mặt sẹo, tu vi Kim Đan trung kỳ, đang nhìn xuống đoàn xe bằng ánh mắt của mèo vờn chuột.
"Là người của Phong Ma Điện!" Tô Mạn kinh hãi thốt lên. Đây là một trong những tổ chức đạo tặc khét tiếng nhất ở vùng biên giới phía Bắc, chuyên cướp bóc các đoàn thương nhân.
Gã mặt sẹo cười lớn: "Cảm ơn các vị đã giúp chúng ta chặn đứng làn sóng thú triều phiền phức nhất. Bây giờ, ngoan ngoãn giao lô hàng ra đây, bọn ta có thể xem xét cho các vị một cái chết thống khoái!"
Hóa ra, chúng đã theo dõi đoàn xe từ lâu. Chúng không ra tay, mà mượn sức của thú triều để làm tiêu hao sức lực của đội hộ tống, rồi mới xuất hiện để làm "bọ ngựa bắt ve".
Tất cả mọi người trong đoàn xe đều rơi vào tuyệt vọng. Phía trước là thú triều vô tận. Phía sau và bên trên là đám đạo tặc Phong Ma Điện đang chờ sẵn. Họ đã rơi vào một cái bẫy chết không lối thoát.
Tất cả ánh mắt tuyệt vọng đều đổ dồn về phía Lâm Minh, niềm hy vọng duy nhất của họ.
Lâm Minh cũng đang thở dốc. Trận chiến kéo dài đã làm cậu tiêu hao không ít sức lực. Cậu nhìn bầy yêu thú điên cuồng phía trước, rồi lại nhìn đám đạo tặc nham hiểm phía trên.
Trong đôi mắt của cậu, không có sự tuyệt vọng, mà chỉ có một luồng hàn quang lạnh lẽo đến đáng sợ.
Cậu quay sang Tô Mạn, giọng nói vẫn bình thản một cách lạ thường.
"Tô quản sự, bảo mọi người lui hết về sau, bảo vệ tốt hàng hóa."
"Chuyện còn lại, cứ để cho ta."
Nói xong, Lâm Minh một mình bước lên phía trước, đối mặt với cả hai làn sóng địch nhân. Khí tức trên người cậu, không những không suy yếu, mà còn bắt đầu tăng lên một cách điên cuồng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!