4.
Hậu cung giải tán ngày thứ tư.
Ô Giang nhớ Tạp Tạp.
Tạp Tạp là người dị vực, tiếng cười rất đặc biệt, không phải "ha ha ha" cũng không phải "hô hô hô" mà là "cạc cạc cạc".
Khi hai người ngôn ngữ chưa thông, giao lưu chủ yếu dựa vào "cạc cạc cạc", bớt đi rất nhiều phiền muộn và phân tranh.
Ô Giang nghe không hiểu phi tử nhà mình nói gì, có thể tưởng tượng vị này là đang khen mình, nói thứ mình thích nghe, mà không như Bùi Cốt, mỗi một câu đều phải dùng "lời thật khó nghe" đến đâm chọt mình.
Trước mắt y và Bùi Cốt mặc quần áo nằm trên giường, ngay cả lời thổi gió bên gối cũng không có.
Bùi Cốt lật qua lật lại, cảm khái nói: "Vẫn là long sàng thoải mái."
Ô Giang "hừ" một tiếng, đây là điều hiển nhiên.
Bùi Cốt lại nói: "Chẳng qua không mát mẻ bằng lãnh cung."
Thần sắc Ô Giang cứng đờ, dặn dò tiểu thái giám: "Chuyển thêm ít đá đến đây."
Bọn thái giám tay chân lanh lẹ, không bao lâu nhiệt độ trong phòng đã giảm xuống.
Bùi Cốt nói: "Bệ hạ không cảm thấy có chút lạnh à?"
Mặt Ô Giang tái nhợt: "Không cảm thấy."
Bùi Cốt sờ sờ tay hắn: "Ngươi đang run."
Ô Giang: "Không, không hề."
Bùi Cốt: "Nói chuyện cũng không lưu loát."
Ô Giang quát: "To gan!"
Bùi Cốt sững sờ, nhìn y không nói lời nào.
Ô Giang nhìn dáng vẻ ấy của hắn, cảm thấy giữ được uy nghiêm, không khỏi mềm giọng: "Nếu ái phi sợ lạnh, ôm chặt ta là được."
"Thật ra ta không lạnh lắm..."
Bùi Cốt nhìn thân thể nhỏ bé của Ô Giang, lại nhìn nhìn tư thái quật cường của y, thở dài, vươn tay ôm lấy.
"Ôm một cái cũng không sao."
Ô Giang nhận được ôm ấp ấm áp, trong nháy mắt thần sắc dập dờn, đầy mặt xuân sắc. Y biết ngay ái phi là nói một đằng làm một nẻo, kỳ thực trong lòng muốn y muốn vô cùng mà.
Y muốn vẽ vòng tròn trong ngực Bùi Cốt, lại muốn sờ cơ bụng của hắn, hai chân còn xấu xa cọ tới cọ lui trên đùi của hắn.
Không cần xuân dược, trẫm đã là xuân dược tốt nhất.
Ô Giang chuẩn bị xong tư thế "không giữ lại chút nào" với Bùi Cốt, hai mắt thủy nhuận dịu dàng đưa tình.
"Ái phi, chúng ta... Đau đau đau!"
Bùi Cốt đột nhiên đè lại, kẹp chặt tứ chi làm loạn của y, trầm mặt xuống: "Tướng ngủ của bệ hạ kém quá, nên thay đổi đi."
Không trách y ngày nào cũng phải gọi một phi tử đến thị tẩm, ai ở bên cạnh y mà ngủ ngon cho được chứ, Bùi Cốt thầm nghĩ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!