Chương 6: Thật đáng thương...

Vì trả thù Tiếu Vũ hàm, Dạ Ngưng chuẩn bị thật đầy đủ, thâm chí còn chưa bao giờ nghiêm túc như thế, đến nỗi ngay cả lúc vào WC cũng không quên chuẩn bị giấy nháp, trước sau lập nên một bản kế hoạch chu đáo.

So chỉ số thông minh với một nữ tiến sĩ, hiển nhiên là không nổi….

Về phần thể lực, nghe nói lúc Tiếu Vũ Hàm còn là thạc sĩ luôn giữ vững kỷ lục cuộc thi chạy đường dài ở trường đại học…

Cho nên, thứ có thể so sánh cũng chỉ có độ đáng khinh, mà về điểm ấy, Dạ Ngưng vẫn rất tự tin!

Viết xong tập san cho trường, Dạ Ngưng bắt đầu lên Taobao (1) tìm mua mặt nạ quỷ, lúc mới đầu khi nói muốn trùm tấm ga trải giường, đeo mặt nạ quỷ để dọa Tiếu Vũ Hàm ở trong WC, ba người cùng phòng ký túc đều nhìn nàng đầy khinh bỉ. Giả quỷ? Cái này cũng quá OUT rồi, dù thế nào cũng phải thêm vào chút yếu tố thời thượng mới phải chứ, thế giới tiến bộ, nhân loại tiến bộ, dị không gian cũng đồng dạng tiến bộ mà!

Muốn ăn chắc thì mọi thứ đều phải tuân theo nguyên tắc tiến bộ, khó có dịp Dạ Ngưng nghe theo ý kiến mọi người, mất hết một ngày cũng chọn được mặt nạ, cùng chủ cửa hàng mặc cả giá tiền đến nửa giờ, cuối cùng được miễn phí tiền vận chuyển. Trong lòng Dạ Ngưng cũng có phần thoải mái, tuy mặt nạ này tốn những hơn một trăm tệ, nhưng nếu có thể dọa được Tiếu Vũ Hàm thì hết thảy đều đáng giá!

Vận chuyển thực ra rất nhanh chóng, ngay ngày hôm sau ở ký túc xá đã nhận được mặt nạ, vì muốn thí nghiệm trình độ dọa người của chiếc mặt nạ này, Dạ Ngưng cũng không nói cho mọi người trong phòng biết. Nửa đêm chờ cho tất cả đã nằm trên giường ngủ mơ mơ màng màng, nàng mới rón ra rón rén sờ soạng lấy ra từ dưới giường chiếc mặt nạ đầu quỷ, đeo lên mặt.

Mặt nạ này cũng thực dọa người, là mặt nữ quỷ trắng bệch, làm rất giống thật, bên môi còn vương vết máu đỏ sẫm khiến người ta nhìn mà sợ, mô phỏng giống giống Sadako (2).

Đeo mặt nạ xong, Dạ Ngưng còn cố ý mặc một bộ đồ chỉ dùng một lần, là váy dài màu trắng mà bị người ta cười nhạo là giống như của nữ tử nhảy sông từ hồi thập niên 70, xõa tóc lòa xòa trước mặt, vò loạn một chút, lại lấy đèn pin từ trong ngăn kéo ra, nàng len lén châm một điếu thuốc, đi xuống giường.

Lê chiếc dép, đi đến chính giữa ký túc xá, Dạ Ngưng lấy di động ra, cúi đầu nhìn nhìn tìm kiếm. Trước đó nàng đã tải từ trên mạng về thanh âm nữ quỷ gào khóc đứt quãng, ước chừng chỉ có năm phút đồng hồ, thực quá giống thật, lúc ấy dù đã đeo tai nghe vào mà còn thấy nổi hết cả da gà, cũng coi như đủ dọa chết người ta. Dạ Ngưng điều chỉnh âm lượng, nhấn nút bắt đầu, ngẩng đầu lên, ngọn đèn pin chiếu lên mặt, đưa chân đá cái ghế một cước.

Lão Đại ngủ không sâu, từ trên giường bật dậy đầu tiên, vẻ mặt hoảng sợ nhìn chung quanh.

Nhìn một đám người trên giường cứ như thể được gắn lò xo mà nhảy lấy đà, Dạ Ngưng thầm khen, cười hắc hắc, giang cánh tay, chậm rãi đi về phía trước.

"Oánh Nhiên…Oánh Nhiên…ta đã theo ngươi lâu lắm rồi…"

Dạ Ngưng chậm rãi hướng tới lão Nhị, lá gan lão Nhị nhỏ nhất, dọa tốt nhất, cứ nhằm quả hồng mềm mà bóp, đây chính là sở trường của nàng!

Lão Nhị bị dọa đến nước mắt đều chảy cả ra, co rúm lại thành một đoàn, rống lớn: " — A — đừng tới đâyyyy –".

Cầm lấy điếu thuốc, hút một chút, Dạ Ngưng kín đáo phun ra một ngụm khói, nàng nhớ rõ lúc cương thi xuất trướng cũng đều phun ra một cụm khói như thế, nhưng ai biết được đoàn khói trắng này vừa phun ra, lão Nhị liền lập tức thay đổi, cầm lấy gối đầu, cứ nhằm mặt Dạ Ngưng mà đập.

"A –"

Đầu vừa vặn bị nện trúng, mà ở bên trong cái gối kia toàn là đậu xanh, Dạ Ngưng bị đập trúng có chút không hiểu ra sao, ôm đầu ngồi xổm kêu thảm thiết, lão Đại thừa dịp loạn lạc mà bật đèn lên, cả căn phòng lập tức sáng ngời.

Trong phòng một trận tiếng thét chói tai, Dạ Ngưng ôm đầu câm nín chịu đựng mọi người diệt trừ độc hại, chăn gối từ bốn phương tám hướng ném tới tới tấp.

……

Chờ hết thảy đều yên tĩnh, ba người nhìn viền mắt Dạ Ngưng bị nện tím, còn người thì bị trùm trong chăn thành một đoàn, bắt đầu bày mưu tính kế.

Dạ Ngưng xoa đầu, buồn bực hỏi: "Lão Nhị, làm sao mày biết tao không phải quỷ?"

Lão Nhị trợn mắt liếc nàng một cái, đung đưa chân, đặc biệt ý vị nói: "Mày ngu thật, mặt nạ này là Sadako, sản phẩm của Nhật Bản, mày lại đi phun cái khói gì gì đó, đấy là của cương thi Trung Quốc. Chẳng lẽ quỷ cũng bắt đầu yêu đương xuyên quốc gia?"

"….."

Dạ Ngưng nghẹn họng, lão Đại nhìn nàng thở dài: "May mà diễn luyện một chút trước khi làm thật, nếu không Tiếu đạo thông minh như vậy, khẳng định là có thể phát hiện ra."

"Cắt, cô ta phát hiện ra thì sao? Trong tay cô ta cũng đâu thể có gối được?" Dạ Ngưng lơ đễnh nói. Thật là, cùng lắm thì nếu bị phát hiện liền bỏ chạy ngay!

"Mày đừng để cho cô ấy bắt được, nếu bị bắt được thì có lẽ sẽ xử phạt mày, giả quỷ dọa giáo viên, phỏng chừng mày là người thứ nhất trong toàn trường."

"…. Miệng quạ đen." Dạ Ngưng trợn mắt với lão Tam, trong lòng lại như đánh trống, trường học rất keo kiệt, nói cái gì mà phải tiết kiệm tài nguyên, sau tám giờ WC không được bật đèn, đây rõ ràng là cung cấp điều kiện cho Dạ Ngưng dùng bạo lực mà, nhưng dù sao đối thủ cũng là Tiếu Vũ Hàm…. Dạ Ngưng vẫn thấy lo lắng, lại cùng vài người trong phòng thương lượng một hồi, huấn luyện một phen, bóng đèn pin đổi thành màu đỏ, mặt nạ bôi thêm ít thuốc đỏ, bước đi cũng chậm lại một chút, vô cùng chậm rãi có tiết tấu.

Dạ Ngưng chính là người như vậy, làm hoặc không làm, đã làm thì dù là vũ đạo ánh sáng cũng đều phải tốt nhất!

Đã trải qua luyện tập cả đêm, rốt cục cũng đến thời khắc thực chiến diễn tập, ngày đó Dạ Ngưng đặc biệt ân cần, cố ý chạy đến văn phòng giúp nhóm giáo viên bưng trà rót nước, từng cái chén đều rót thật đầy. Tiếu Vũ Hàm ngồi trên ghế nhìn Dạ Ngưng, trong lòng có chút kỳ quái với thái độ ân cần của nàng, nhưng cũng không nhiều lời. Mà Dạ Ngưng thật ra lại rất thản nhiên, cười hắc hắc với Tiếu Vũ Hàm, còn thiếu điều ngồi luôn bên cạnh mà "xì xì" thúc giục cô mau đi WC.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!