Tiếu Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng cười không ngừng, Dạ Ngưng bĩu môi, nhìn cô nói: "Cô Tiếu, cô nói xem chẳng lẽ cô không nhớ được chuyện tốt gì của em sao?"
"Ồ, em cũng biết đó không phải là chuyện tốt cơ à."
Tiếu Vũ Hàm cười nói, Dạ Ngưng vội vã giải thích: "Lúc đó không phải là vì em muốn an ủi lão Đại sao, lúc ấy nhà lão Đại có chuyện."
"Sao?"
Tiếu Vũ Hàm chớp chớp mắt nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng gật đầu, nàng cảm giác được có vẻ cô Tiếu có chút "nhạy cảm" đối với quan hệ giữa nàng và lão Đại, xem ra cần phải nói chuyện dài đây. Nghĩ như vậy, Dạ Ngưng bỏ dép ra, dịch mông lùi vào trong.
Tìm một vị trí thoải mái nghiêng người tựa vào đầu giường, Dạ Ngưng vỗ vỗ giường: "Cô Tiếu, lại đây, để cho em ôm một cái."
Tiếu Vũ Hàm cũng không cự tuyệt, thuận theo bỏ dép ngồi xuống bên cạnh Dạ Ngưng, cúi đầu, dựa vào vai nàng.
Tay phải ôm bả vai Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng kéo cô vào lòng, cỗ hương chanh nhàn nhạt kia tràn ngập nơi chóp mũi, khiến trái tim lập tức ấm áp hẳn lên.
"Nếu nói về lão Đại, ừm, lần đầu tiên em gặp nó cũng không có cảm giác gì, thậm chí là có chút phản cảm."
"Vì sao?"
Tiếu Vũ Hàm nhẹ giọng hỏi, nói về Mộng Điệp thì cách làm người, cách cư xử của cô bé đó ở trong mắt cô cũng coi như là nổi bật so với những người cùng lứa tuổi, như thế nào lại thấy phản cảm được?
"Cái này, cô Tiếu, cô không biết đâu, nhà lão Đại trộm trong nhà lôi ra cũng có tiền, lúc mới khai giảng nó tự lái xe BMW đến, mặc một thân trang phục đẹp đẽ, tiểu bần dân như em đây nhìn thế trong lòng có thể thoải mái được sao."
Nhớ lại bộ dáng tự đắc lúc ấy của lão Đại, Dạ Ngưng cười híp cả mắt.
"Thật đúng là nhìn không ra." Tiếu Vũ Hàm thở dài, thật đúng là thâm tàng bất lộ.
Dạ Ngưng nhìn cô thăm dò, gật đầu: "Đúng vậy, nhà nó ban đầu hình như là mở cửa hàng kinh doanh thú cảnh, sau đó cha lão Đại xem như là qua một đêm phất nhanh, tiền chảy vào như nước vậy, coi như nhà giàu mới nổi đi."
Tiếu Vũ Hàm ngẩng đầu, trừng mắt liếc Dạ Ngưng một cái. Kinh doanh thú cảnh? Nhà giàu mới nổi? Nàng đối với Mộng Điệp cũng thật tốt, từ hình dung này…
Dạ Ngưng không nói được gì nhìn cô Tiếu, phải không vậy, không phải thấy cô nhìn lão Đại không vừa mắt cho nên em mới hùa theo cô mà nói thế sao? Nữ nhân khó hầu hạ! Trong lòng tuy rằng nghĩ vậy, nhưng mặt Dạ Ngưng lại không dám biểu lộ ra nửa phần, cánh tay phải khoác lên trên cánh tay Tiếu Vũ Hàm, tìm được tay cô, mười ngón đan vào nhau, nắm cùng một chỗ.
"Lão Đại lúc ấy cũng rất kiêu ngạo, nhà có tiền không nói, ngoại hình cũng rất xinh đẹp, án theo lời của nó mà nói thì chính là: "Trừ việc hơi thấp ra thì không thiếu tài năng"."
Tiếu Vũ Hàm nghe xong liền bật cười, kỳ thật Mộng Điệp có cảm giác khá giống Dạ Ngưng, chỉ có điều Mộng Điệp chín chắn hơn một chút.
"Lần đầu tiên em có ấn tượng với lão Đại là khi em theo trào lưu mà cắt kiểu đầu mới mát mẻ, lúc trở lại ký túc xá thì khoe khoang với mọi người một cách cực khó chịu, gặp ai cũng nói cho người ta biết em mới cắt tóc, cô Tiếu, cô có đoán được lão Đại vẫn luôn không hề ưa em đã nói gì không?"
"Cái gì?"
Dạ Ngưng nhìn Tiếu Vũ Hàm cười cười: "Nó nghe thấy em nói em mới cắt tóc, lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, chớp chớp đôi mắt to tròn hỏi em "Ai đã nhặt? Ai đã nhặt? Hôm qua tao vừa mới đánh mất cái quần lót"." *
Tiếu Vũ Hàm nghe xong liền cười không ngừng, Dạ Ngưng có chút bất đắc dĩ nhìn cô: "Cho nên, cô Tiếu cô hiểu rõ chưa, giữa bọn em một chút tình cảm khác đều không có, chỉ là "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã" thôi, cho nên mới qua lại với nhau."
"Qua lại với nhau?"
Tiếu Vũ Hàm lặp lại, Dạ Ngưng bĩu môi: "Không nói nữa, em biết trước kia cô là tài nữ khoa tiếng Trung rồi. Đúng rồi –"
Nói đến việc này, Dạ Ngưng lại nhớ tới một chuyện.
"Gì?"
Tiếu Vũ Hàm nhướn mày nhìn Dạ Ngưng, thân mình dường như trượt xuống, đầu tựa lên ngực Dạ Ngưng.
Giật nảy mình, Dạ Ngưng đỏ mặt nhìn Tiếu Vũ Hàm: "Cô làm gì vậy?"
Làm gì vậy chứ? Không có việc gì lại cứ nhằm ngực người ta mà cọ thế? Quyến rũ em à!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!