Chương 39: Dạ "dụ thụ"...

Không quen? Hai ta không quen?

Dạ Ngưng tức đến nỗi phổi như sắp nổ tung, cái gì mà gọi là không quen chứ, tay cũng nắm rồi, miệng cũng hôn rồi, vậy vẫn còn tính là không quen? Không phải là muốn hoàn toàn "phá hủy thành lũy" thì mới gọi là quen thân đấy chứ?

Lăn qua lăn lại trên giường rối loạn một hồi, Dạ Ngưng như sực nhớ ra cái gì, bật dậy, nhanh chóng đánh xuống vài chữ.

"Cô Mạch?"

"A, nhóc con quả thật thông minh."

Quả nhiên, bị Dạ Ngưng đoán đúng rồi, thật đúng là không phải cô Tiếu nhà nàng mà. Nghĩ như vậy, Dạ Ngưng một nửa cao hứng lại một nửa phẫn nộ, cao hứng là vì người nói những lời này thực không phải cô Tiếu, phẫn nộ chính là, mấy người nói xem cô Mạch này có rỗi việc không chứ, thế nào mà lại thân thiết với cô Tiếu đến tình trạng này, ngay cả QQ cũng đều có thể dùng chung?

"Cô Mạch, chuyện hôm nay là em không đúng, nhưng mà cô với cô Tiếu cũng không nên cấu kết với nhau bắt nạt em chứ, đừng cho là em không biết, nếu không phải cô Tiếu lén nói cho cô thì sao cô có thể đến chặn đường em được."

Nhắc tới chuyện này, Mạch Mạt cũng đầy một bụng tức.

"Em còn dám nói thế nữa, em cho là Vũ Hàm tiết lộ hành tung của mấy đứa là vì muốn giúp tôi? Cô ấy căn bản chính là bao che đấy hiểu không hả? Cô ấy đoán được khẳng định tôi sẽ không buông tha cho em như vậy, so với việc lén tìm em gây phiền toái thì không bằng trả thù dưới tình huống cô ấy có mặt ở đó thì vẫn tốt hơn, nếu chẳng may tôi thật sự muốn giết em thì cô ấy cũng có thể giúp đỡ, không phải sao?"

Dạ Ngưng vừa nghe được những lời này liền vui vẻ, nàng đã biết cô Tiếu không nỡ bắt nạt nàng mà.

Ở bên máy tính kia, Mạch Mạt có thể tưởng tượng được Dạ Ngưng đang hưng phấn bừng bừng, tức giận liền gõ một câu: "Tôi nói cho em biết, em đừng có đắc ý vội, Vũ Hàm cô ấy che chở em như thế, nhưng nếu em cứ tiếp tục như vậy, rất nhanh cô ấy sẽ thấy chán, em rất không phù hợp với thẩm mỹ của người ta."

Dạ Ngưng giật mình, thẩm mỹ của cô Tiếu?

"Thẩm mỹ của cô Tiếu là gì ạ?"

Mạch Mạt nhếch môi, nhìn vài chữ hiện lên trên máy tính, nở nụ cười. Vũ Hàm, tôi không thể tách cậu và con oắt con này ra thì ít nhất cũng phải bảo vệ cậu không bị con bé "ăn" sạch sẽ!

"Được rồi, nhìn em tối nay đã bị đánh không ít, tôi sẽ rộng lượng nói cho em biết. Bởi vì nguyên nhân gia đình mà Vũ Hàm từ nhỏ đã độc lập tự chủ, thích chăm sóc người khác."

Dạ Ngưng đọc mà gật đầu, đúng vậy, cũng như mọi khi vẫn đều là cô Tiếu chiếu cố nàng vậy.

"Nếu em thật sự muốn được Vũ Hàm thích, về sau ở trước mặt cô ấy nên thường xuyên làm nũng đi, không có việc gì cũng chủ động để cho cô ấy ôm một cái hôn nhẹ a."

Dạ Ngưng nhìn mấy dòng chữ Mạch Mạt đánh ra mà run lẩy bẩy, đây không phải chính là một "dụ thụ" sao?

"Cái này…em không làm được đâu, mẹ em nói khi em làm nũng thì cả người bà rét run, ba em lại nói em mà làm nũng thì phần mộ tổ tiên cũng bốc khói xanh…Em thực sự không…"

Mạch Mạt không hổ là giáo sư môn "Xây dựng Đảng", nói chuyện không bao giờ ướt át dài dòng.

"Nếu không yêu thương nhung nhớ giả bộ nhu nhược, vậy thì em cứ chờ Vũ Hàm đi tìm một người yếu đuối dịu dàng khác đi!"

Lời Mạch Mạt nói kích thích Dạ Ngưng, Dạ Ngưng nhìn mấy chữ "nhu nhược" trên màn hình máy tính, mặt đầy vẻ dữ tợn, cắn chặt răng, gật đầu.

"Được! Cô Mạch, cô cứ chờ xem."

Mạch Mạt nhìn thấy những lời Dạ Ngưng viết liền cười thành tiếng, không tệ, vẫn là một cô bé biết nghe lời. Không đợi cô cười xong, QQ của Dạ Ngưng đã lại chớp lên. Mạch Mạt vừa mở ra nhìn, tức đến mặt mày tái mét.

"Cám ơn cô Mạch đã giúp đỡ, mặc kệ nói thế nào, đọc được nhừng lời này của cô em vui vẻ hơn nhiều, ban đầu em vẫn nghĩ cô và cô Tiếu có chút mờ ám, hiện giờ xem ra tất cả đều là do em cả nghĩ rồi. Cô Tiếu thích người yếu đuối nhu nhược, mà cô Mạch cô cùng cái chữ "nhu nhược" ngay cả lề cũng không chạm tới, "cường hãn" chính là từ miêu tả cô, giờ thì em an tâm rồi."

Chậm rãi đóng lại máy tính, Dạ Ngưng nằm trên giường, nhắm mắt lại nghĩ về những lời Mạch Mạt nói.

Cô Tiếu thích người yếu đuối? Cô ấy quả thật đúng là "nữ vương công" mà…

Tuy rằng mình không thường xuyên làm nũng, nhưng vì tình yêu thì dù đầu rơi máu chảy cũng không chối từ chứ đừng nói là giả bộ "nhược thụ". Nghĩ vậy, Dạ Ngưng dùng sức gật gật đầu, sáng mai là sáng thứ bảy, vừa lúc có thời gian để nàng phát huy một chút.

***

Cả đêm đều nghĩ xem làm thế nào để giả bộ "yếu đuối", sáng sớm hôm sau, Dạ Ngưng cực kỳ thiếu ngủ uể oải từ trên giường đứng lên, bật đèn, mắt nhìn thấy chính là lão Đại đang nghịch máy tính chơi vui vẻ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!