Lúc này khiêu vũ không giống như ngày trước, Dạ Ngưng sẽ không còn bởi vì hai người lơ đãng nhìn nhau một cái mà đỏ mặt, cũng sẽ không bởi vì hương chanh nhàn nhạt như có như không trên người Tiếu Vũ Hàm mà chân như nhũn ra, giờ thì nàng…
"Cô Tiếu, cô Tiếu, cô thật đẹp."
Trong nháy mắt Dạ Ngưng xoay người biến hóa bước nhảy, môi dán sát bên tai Tiếu Vũ Hàm nhẹ nhàng nói.
Thân mình Tiếu Vũ Hàm hơi run lên, rụt cổ lại, giận giữ lườm Dạ Ngưng.
Dạ Ngưng lơ đãng nhìn cô, vẻ mặt vô tâm cười xấu xa, có một câu gọi là "phong thủy luân chuyển", ai bảo trước kia cô bắt nạt em!
Trong lúc khiêu vũ có một động tác yêu cầu rất cao là bạn nữ phải ngửa người, mà bạn nam phải theo động tác của người kia để cúi lưng. Lần đầu tiên Dạ Ngưng nhìn thấy giáo viên dạy vũ đạo làm mẫu thì đã rất chờ mong động tác này, cuối cùng hôm nay cũng được như ý nguyện.
Tiếu Vũ Hàm theo tiết tấu âm nhạc mà ngửa người ra sau, mái tóc dài như suối xuôi xuống, thắt lưng mềm mại hết sức linh hoạt, một chút khó khăn cũng không khó. Dạ Ngưng nhìn nhìn cô Tiếu, lại nhìn giáo sư môn Toán cao cấp ở bên cạnh xoay người đến nỗi sắp rách cả quần, cười cười, theo động tác của Tiếu Vũ Hàm, cúi lưng xuống.
Oái…
Trưa nay ăn nhiều quá…
Hạ thắt lưng được một nửa, Dạ Ngưng có cảm giác không ổn, mặt nghẹn đến đỏ bừng, cố thế nào cũng không thể cúi toàn bộ lưng xuống.
Tiếu Vũ Hàm ngửa mặt, nhìn bộ dáng dùng sức cắn môi của Dạ Ngưng liền bật cười thành tiếng: "Đáng đời, ai bảo em bình thường không chịu vận động."
Chậc chậc! Nhìn xem, cái người này, không hổ là giáo sư, chính mình xoay người khó chịu như vậy mà còn không quên giáo huấn người khác. Dạ Ngưng nghe lời cô nói liền không cam lòng, sống chết cũng cúi người xuống, cơm trong bụng chỉ còn thiếu điều bị thắt lưng siết chặt đến tiết cả ra ngoài.
"Thóp bụng vào, không được coi như xong."
May mà cô Tiếu có thể lực tốt, một động tác kiên trì giữ lâu như vậy còn có thể mỉm cười trêu chọc người khác, mặt Dạ Ngưng đỏ bừng lên, không biết là bị nghẹn do nín thở hay là tức cô Tiếu, nàng cắn cắn môi, há miệng, hít sâu một hơi, nhìn Tiếu Vũ Hàm.
"Cô Tiếu, em tới đây."
"Cái gì?"
Tiếu Vũ Hàm bị lời Dạ Ngưng nói làm cho ngẩn người, vừa định hỏi nàng muốn làm gì liền thấy Dạ Ngưng lấy động tác ngã xuống đất tiêu chuẩn của quân nhân mà lao tới.
……
"Á–"
"Cô Tiếu!!!"
Mọi người ở bốn phía đều chạy tới, giáo viên dạy vũ đạo dùng sức kéo Dạ Ngưng ra, đỡ cô Tiếu bị nàng đè dưới thân dậy.
"Cô Tiếu, không sao chứ?"
Mọi người xung quanh đồng thời hỏi, mặt Tiếu Vũ Hàm hơi hồng lên, khẽ lắc đầu.
Dạ Ngưng đứng một bên buồn bực nhìn, thật là, mấy người này được lắm, trong mắt chỉ có mình cô Tiếu sao?
"Em trợn cái gì mà trợn? Đè người ta như thế mà vẫn còn thấy mình có lý à?" Giáo viên dạy vũ đạo như hung thần ác sát lườm Dạ Ngưng một cái, Dạ Ngưng bĩu môi, nàng cũng đâu phải cố ý đâu, ai bảo cô Tiếu công kích nàng.
"Không có việc gì."
Cuối cùng vẫn là Tiếu Vũ Hàm nói giúp Dạ Ngưng, mọi người thấy cô như vậy thì cũng không nói thêm gì nữa, lại tản ra bốn phía để luyện tập. Tiếu Vũ Hàm đứng một bên, lạnh lùng nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng không dám tự đắc, thấp thỏm không yên nhìn cô.
"Em cố ý."
"Không phải, thật sự không phải, cho em một trăm lá gan em cũng không dám đè cô mà."
Dạ Ngưng cuống quýt liên thanh giải thích, hàn khí trên mặt Tiếu Vũ Hàm vẫn chưa tan, mím môi nhìn Dạ Ngưng chằm chằm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!