Lời Dạ Ngưng nói làm cho mọi người trong phòng đều cười vang, cô Tiếu cũng cười không thôi, Dạ Ngưng đứng một bên nhìn cô. Kỳ thật, cô Tiếu rất dễ dàng thỏa mãn, chỉ cần nàng vụng về bất cẩn, ngẫu nhiên nói vài chuyện hài hước, cố ấy liền sẽ vui vẻ.
Tiếu Vũ Hàm liếc nhìn ngực Dạ Ngưng, khóe môi khé nhếch.
Dạ Ngưng biết cô có ý gì, chẳng phải là khinh thường mình ngực nhỏ sao? Nhưng mà bằng phẳng thì mới lại càng có sức thuyết phục, mấy người xem có ai hai bầu ngực rõ to lại đi chơi "đập đá" chưa?
"Cô Tiếu."
Dạ Ngưng nhỏ giọng gọi Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm nghe thấy liền ngẩng đầu cười nhìn nàng.
Ngó nghiêng xung quanh, Dạ Ngưng tiến lên vài bước, dùng thanh âm chỉ hai người nghe thấy nói nhỏ bên tai cô: "Nếu ngực bị thương, cô có thể xoa bóp cho em không?"
"Dạ Ngưng!"
Mặt Tiếu Vũ Hàm lập tức đỏ lên, thân mình mạnh mẽ giật lùi lại phía sau, kéo dãn khoảng cách giữa hai người, giận dữ nhìn Dạ Ngưng.
Dạ Nhưng mấp máy môi, cười tủm tỉm nhìn cô, bộ dáng như thể muốn sao cũng được. Tiếu Vũ Hàm nhìn chằm chằm Dạ Ngưng một hồi, nhíu mày, nói: "Lớp trưởng Dạ còn có việc à? Nếu không có việc gì thì cứ đi trước đi, tôi còn bận."
Thôi đi ~ lại chiêu này, xấu hổ liền đuổi người ta. Được, sau này cô ấy nói gì cũng sẽ thực hiện hết. Dạ Ngưng tức giận nghĩ, đương nhiên không quên mất mục đích mình đến đây.
"Cô Tiếu, tối nay tập luyện xong, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm nhé."
"Trứng chiên với vỏ?" Tiếu Vũ Hàm tùy ý hỏi.
Dạ Ngưng giật mình nhìn cô: "Em mời cô ra ngoài ăn."
"Em mời tôi?" Tay Vũ Hàm khựng lại, ngẩng đầu nhìn Dạ Ngưng, ánh mắt hơi nheo lại.
Không có chuyện gì lại tỏ ra ân cần, em lại làm chuyện gì sai sao?
Oan uổng quá, Dạ Ngưng còn thiếu điều hét lên, đây không phải là do hôm nay nghe cô Mạch nói xong liền thấy lòng khó chịu sao? Muốn tìm cô Tiếu, mở lời nói, thuận tiện cho thấy quyết tâm của mình, đó sẽ là — về sau Tiểu Ngư Nhi chính là lãnh đạo, cô nói một thì mình tuyệt đối sẽ không nói hai, nếu vi phạm lời hứa, nguyền rủa mình bị "áp" cả đời. Lời thề này thực đủ ác độc, Dạ Ngưng đã bỏ cả vốn gốc, muốn Tiếu Vũ Hàm được an tâm.
"Cô Tiếu, thật sự, em là thật tình mời cô." Dạ Ngưng vừa nói vừa chớp mắt với Tiếu Vũ Hàm, theo lời cô Mạch nói, hẳn là cô Tiếu yêu mình đến tận xương mà, khẳng định sẽ không chịu nổi đôi mắt phóng điện của mình, quăng vài cái liếc mắt đưa tình, phỏng chừng chuyện gì cũng đều có thể giải quyết được.
"Sao hả, mời tôi ăn cơm lai còn trợn mắt?"
"….."
Cô Tiếu rất không nể mặt, đem mấy cái "liếc mắt đưa tình" của Dạ Ngưng phiên dịch thành trợn mắt, thế nào cô cũng có cảm giác lúc này Dạ Ngưng rất có chỗ không bình thường, không phải mới vừa rồi còn chống đối với cô sao, giờ thế nào lại ra đây tỏ vẻ ân cần như thế?
"Quên đi, em không thèm nghe cô nói nữa."
Dạ Ngưng buồn bực nói xong, phất tay chạy trốn. Tiếu Vũ Hàm nhìn chằm chằm hướng nàng li khai một lúc, mím môi cười khẽ, lắc đầu, cầm lấy văn kiện trong tay tiếp tục xem.
***
Có câu nói "một ngày không thấy như cách ba thu", đây còn chưa đủ một ngày, Dạ Ngưng chờ mà đã mà chịu không nổi.
Lúc này đang ở trong phòng ký túc thay một quần áo bó sát người, nâng cánh tay luyện tập một chút, thực hiện một động tác đặc trưng của Schwarzenegger (1).
"Lão Đại, thế nào, có đẹp không?"
Lão Đại đang ăn mỳ tôm, nghe thấy thanh âm của Dạ Ngưng liền ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng, nhìn thân mình gầy gò kia, thở dài.
"Mày hỏi tao vấn đề này, không phải giống như chỉ vào người béo phệ mà hỏi tao có giống que hương không à?"
"….."
Dạ Ngưng nghe mà hít một hơi khí lạnh, nàng phát hiện lão Đại nhà nàng ngày càng không tầm thường, đem công lực lời nói ác độc phát huy đến cực hạn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!