Đúng, tôi thích em…
Dạ Ngưng ngẩn người nhìn Tiếu Vũ Hàm, bởi vì lời nói của cô khiến cho linh hồn như bị rút ra, toàn thân không một chút cảm giác, chỉ có thể sững sờ nhìn cô.
Tiếu Vũ Hàm nhìn bộ dáng ngu ngốc hai mắt trợn tròn mờ mịt của Dạ Ngưng, mím môi cười khẽ, giơ tay lên, vỗ vỗ má nàng: "Sao vậy, choáng váng à?"
Cảm giác lành lạnh làm cho Dạ Ngưng phục hồi lại tinh thần, lại vẫn có chút ngẩn ngơ nhìn Tiếu Vũ Hàm, cho dù cô vỗ nhẹ hai má cũng không phản ứng gì. Tiếu Vũ Hàm lại cười, lông mi khẽ chớp, tinh tế nhìn Dạ Ngưng.
Ánh mắt của nàng, lông mi, cái mũi kia…
Trước kia, những thứ đó vẫn đều chỉ có thể vuốt ve trong tưởng tượng, nay lại là cảm giác chân chân thật thật…
Đến khi tầm mắt dừng trên phiến môi mỏng manh của Dạ Ngưng, Tiếu Vũ Hàm lập tức đỏ mặt, quay đầu, muốn rút tay về, nhưng đúng lúc này tay lại bị siết chặt, là Dạ Ngưng dùng sức nắm lấy.
"Cô Tiếu."
Dạ Ngưng gọi Tiếu Vũ Hàm, thanh âm khàn khàn trước nay chưa từng có, chính bản thân nàng thì không có cảm giác gì, chỉ có Tiếu Vũ Hàm là hơi bối rối, thân thể hơi ngả về phía sau, nhìn Dạ Ngưng.
Dạ Ngưng không chớp mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm, ngọn lửa trong mắt cơ hồ như muốn nuốt chửng người ta, mà bộ dáng Tiếu Vũ Hàm nghiêng về phía sau, ánh mắt chứa chút sợ hãi lại càng kích phát dục vọng trong lòng nàng.
Một tay bắt lấy cổ tay Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng liếm môi, nhìn cô: "Cô Tiếu, chúng ta…qua bên kia đi."
Bên kia…Tiếu Vũ Hàm theo tầm mắt Dạ Ngưng nhìn qua, liền đỏ mặt.
Ở đối diện chính là một góc tường, không cần nghĩ, Tiếu Vũ Hàm cũng biết Dạ Ngưng bảo cô đi ra chỗ đó để làm gì, trái tim đập dồn dập lại ẩn ẩn có phần khát vọng, tâm trí cùng trái tim đang đấu tranh kịch liệt, đúng lúc cô còn đang hết sức do dự, Dạ Ngưng đã nắm lấy tay cô, có chút thô lỗ kéo cô đi về phía góc tường.
Đụng chạm người ta, khiêu khích hứng thú, giờ lại còn muốn chạy?
Dạ Ngưng vừa đi vừa nghĩ, mà lúc này Tiếu Vũ Hàm lại im lặng, để Dạ Ngưng kéo đi, nghiêng đầu nhìn Dạ Ngưng, không nói gì.
Sự im lặng của Tiếu Vũ Hàm lại làm cho Dạ Ngưng có chút không yên, có phải mình quá mức thô lỗ rồi không?
Bước nhanh tới một góc, Dạ Ngưng buông lỏng cổ tay Tiếu Vũ Hàm, ngẩng đầu nhìn cô.
Tiếu Vũ Hàm cũng ngẩng đầu, cười như không cười nhìn Dạ Ngưng, nụ cười kia có nghĩa gì, Dạ Ngưng sao lại không hiểu rõ cho được, một ngọn lửa dâng lên trong lòng. Sao chứ, đến bây giờ vẫn còn nghĩ mình không dám chắc?
Có lẽ trăng đêm đó quá sáng đến mức khó chịu, khuôn mặt Tiếu Vũ Hàm được ánh trăng phủ lên khiến cho xinh đẹp đến lạ kì, hoặc cũng có lẽ là do quả táo của lão Đại bị phun thuốc trừ sâu lại chưa rửa sạch, khiến Dạ Ngưng ăn vào mà hỏng não, tóm lại, nàng cũng không biết thế nào lại có dũng khí thúc đẩy nàng hôn lên.*
(* "hôn lên" chứ ko phải "hôn xuống" -> chắc Dạ Ngưng thấp hơn Vũ Hàm =v=)
"A –"
Nhìn Dạ Ngưng nhắm mắt nghiêng mình hôn tới, lúc này Tiếu Vũ Hàm mới có chút kích động, cô vốn đoán chừng Dạ Ngưng sẽ không có gan làm thế, bất ngờ không kịp phòng bị, thân mình theo bản năng lùi lại phía sau, lại bị Dạ Ngưng vươn tay ra giữ lấy, ôm vào lòng.
Không kịp cảm thụ cái ôm vốn chờ mong đã lâu kia, môi Dạ Ngưng trở nên mạnh mẽ dán sát lại, mọi sự giãy dụa đều phí công, huống hồ Tiếu Vũ Hàm vốn cũng không nghĩ đến việc tránh né, nhìn bộ dáng say mê của Dạ Ngưng, Tiếu Vũ Hàm chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Khoảng khắc lúc hai đôi môi nhẹ nhàng tiếp xúc, Tiếu Vũ Hàm không nhịn được mà khẽ rên thành tiếng.
Trong tay ôm noãn ngọc ôn hương, Dạ Ngưng hôn có phần dồn dập bá đạo, mà người trong lòng tựa hồ còn kích động hơn so với nàng, Dạ Ngưng thậm chí có thể cảm giác được Tiếu Vũ Hàm không kiềm chế được mà run run, càng thêm đau lòng thương yêu, Dạ Ngưng áp chế dục vọng trong lòng, chậm lại tiết tấu của mình.
Hôi môi, cũng không phải lần đầu tiên Dạ Ngưng làm……
Từ hồi học trung học đã trao cho một đàn chị vốn vẫn rất thích, lúc ấy là bị đàn chị lôi kéo, không có cảm giác gì nhiều lắm, nhưng mà phản ứng của Tiếu Vũ Hàm lúc này lại khiến nàng bất ngờ.
Thân thể run rẩy không ngừng, cứ như thể nếu không được nàng ôm thì sẽ tê liệt mà nằm gọn trong lòng nàng vậy. Dạ Ngưng gắt gao ôm chặt lấy Tiếu Vũ Hàm, nghiền nát đôi môi cô, phiến môi mềm mại ngọt ngào hơn nữa có cảm giác lành lạnh, như thể thạch trơn nhẵn, ăn rất ngon miệng, mút nhẹ, dùng lưỡi liếm lên, Tiếu Vũ Hàm lúc này làm sao còn có vẻ bá đạo cùng giỏi giang ngày thường.
Qua thật lâu thật lâu, Dạ Ngưng chậm rãi mở mắt, nhìn Tiếu Vũ Hàm, nhìn hai má ửng hồng của cô, cười khẽ.
"Em…cười, cười cái gì?" Tiếu Vũ Hàm hơi thở dốc, giận dữ nhìn Dạ Ngưng, ngượng ngùng không thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!