"……Mày thật đúng là xuất khẩu thành thơ mà……"
Lão Tam liếm liếm môi, giơ ngón cái lên với Dạ Ngưng, mà lão Đại, lão Nhị đã sớm dại ra tại chỗ. Lão Đại cầm quả táo đã bị cắn một miếng to nhìn Dạ Ngưng, thầm cảm thán, thật đúng là "dâm tài" mà!
Dạ Ngưng rung đùi ngồi đắc ý, cởi giày ra, ngồi khoanh chân xếp bằng trên giường, cười tủm tỉm nhìn mọi người: "Không phải tao khoác lác đâu, mà mọi vật trên thế gian này vốn không có gì mà Dạ Ngưng tao không thể nắm trong tay, không thể viết được!"
Lão Tam vốn còn đang khen Dạ Ngưng, nghe thế liền bĩu môi, nhíu mày: "Được rồi đó mày, cho chút ánh mặt trời liền bừng bừng tỏa sáng, quá khoác lác mà."
"Chậc chậc, mày nói gì thế, không tin thì tùy tiện ra đề đi, hôm nay đại gia đây cao hứng, bồi tiếp bọn mày chơi đùa!"
Dạ Ngưng lớn giọng gào thét, hưng phấn đến hai mắt tỏa sáng. Cô Tiếu a, thì ra người mà cô Tiếu vẫn giữ trong tim lại là mình! Hiện tại nếu chỉ có thể dùng một câu "nhạc thiếu nhi" để hình dung tâm tình của nàng, vậy thì phải là — oa ha ha a oa ha ha a, trên mặt mỗi người đều nở nụ cười hớn hở!
Ba người trong phòng có chút trầm mặc nhìn Dạ Ngưng, đến như vậy rồi mà vẫn còn nói là không có gì với cô Tiếu cả? Nếu cô Tiếu không cho quả ngọt thì con nhóc này sao có thể hạnh phúc thành cái dạng như vậy chứ?
Lão Tam nhìn vẻ mặt đầy tự mãn của Dạ Ngưng, trong lòng cực kỳ không thoải mái, chỉ chỉ một nửa quả trứng gà trong tay mình: "Lão Tứ, mày đừng có đắc ý quá, có bản lĩnh thì dùng quả trứng gà trong tay tao này kể thành một câu truyện cổ tích về tình yêu đi, phải ít nhiều có ý nghĩa đó."
"Được, không thành vấn đề!" Dạ Ngưng phất phất tay, đây quả thực là chuyện nhỏ mà, gần như không cần băn khoăn gì đã mở mồm trả lời.
"Nghe cho rõ nhé, tên gọi là "Truyện xưa của Da Da cùng Đản Đản*", có ý nghĩa chứ hả? Vậy lần này tao vẽ nên một chuyện tình yêu bi ai thê lương nhé!"
(da da: vỏ trứng; đản đản: trứng)
"……" Lão Đại không nói gì nhìn Dạ Ngưng, lão Tứ, mày còn có thể thô bỉ hơn nữa cơ à?
"Ngày xửa ngày xưa, gà mái mẹ ngồi xổm rên lên một tiếng "cục ta cục tác", Da Da cùng Đản Đản được sinh ra. Bắt đầu từ khi sinh ra, chúng nó liền chưa bao giờ từng chia lìa, ngươi bao bọc lấy ta, ta dựa vào lòng ngươi, ngọt ngào như mật. Nhưng mà có một ngày, tên chồn đáng ghê tởm lại là kẻ thứ ba chen chân vào, không ngừng quyến rũ dụ dỗ Đản Đản trong Da Da, Đản Đản yêu Da Da, sao có thể nỡ lòng nào tách ra được đây!
Chồn không chiếm được Đản Đản, vì yêu sinh hận, cầm một cái xẻng đi đến dưới Lôi Phong Tháp, đun dầu, một xẻng đập Da Da tan xương nát thịt! Đản Đản mắt thấy Da Da đem toàn bộ tình yêu đổi thành vỏ trứng gà bay đầy trời, liền khóc ôm nó nhảy vào trong nồi. Trong những giây phút cuối cùng trước khi bị nấu chín, Đản Đản ngửa đầu, cắn răng oán hận nhìn chồn: "Ta yêu Da Da, ngươi vĩnh viễn cũng không chia lìa được chúng ta, dù cho có bị ăn vào bụng thì cũng muốn vĩnh viễn ở bên nhau!" Giờ khắc này chồn đã sớm hối hận đến rơi lệ, một quả trứng gà luộc ngon lành lại biến thành trứng xào với vỏ, nó cầm xẻng ngửa mặt lên trời thở dài: "Coi như ta đã từng có một quãng thời gian tươi đẹp khi yêu ngươi, nói đi, ngươi có tâm nguyện cuối cùng gì, ta nhất định sẽ thỏa mãn cho ngươi!" Đản Đản nhìn chồn, dùng hết một tia khí lực cuối cùng nói: "Sau khi ăn xong, hãy kéo chúng ta ra cùng nhau, chôn ở dưới tàng cây anh đào đi." "
"……"
"……"
"……"
Dạ Ngưng nói đến mức tự mình cảm động không chịu được, mấy người khác lại vẫn trầm mặc, nàng ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn mọi người: "Thế nào, cảm động chứ?"
"Ngủ, tao đi ngủ!" Ba người rất ăn ý nói, ai cũng không thèm để ý tới Dạ Ngưng, tất cả đều xoay người trèo lên giường, Dạ Ngưng mím môi nhìn mọi người, thật là, mấy đứa này đúng là, không biết cái gì gọi là nghệ thuật chắc?
Trước khi trèo lên giường lão Đại liền đóng cửa lại, Dạ Ngưng nhíu nhíu mày, cầm ngọn đèn nhỏ của mình, đi ra toilet rửa mặt.
Bóp chút kem đánh răng, ngậm bàn chải, Dạ Ngưng ngẩng đầu, ngây ngô cười với tấm gương trên tường.
Cô Tiếu…thích mình…
Đừng để tôi phải chờ quá lâu…
Nếu không phải mọi người trong phòng ký túc đã đi ngủ rồi, Dạ Ngưng quả thực muốn hét to mấy tiếng. Nói thử xem, một người như cô Tiếu sao lại có thể thích mình được nhỉ? Cẩn thận nhớ lại quãng thời gian ngắn hai người ở bên nhau, mày Dạ Ngưng cũng không tự giác được mà nhíu lại. Nhớ là cô Tiếu đã từng nói, cô ấy thích người kia đã bốn năm rồi, nhưng mà cô Tiếu mới quen biết mình bao lâu chứ…Không phải là do mình hiểu lầm đấy chứ?
Chắc không đâu…
Càng nghĩ càng thấy bất an, súc miệng, Dạ Ngưng vội vàng lau qua mặt, trở lại giường cầm lấy điện thoại di động.
Chị Linh Đang, chị có ở trường không? Em có việc muốn gặp chị.
Tin nhắn trả lời của Hà Linh Đang thật ra lại được gửi lại rất nhanh.
Ở trường, có việc à?
Vâng, có việc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!