Chương 27: Lần đầu nói chuyện

Tiếu Vũ Hàm không để ý tới kháng nghị của Dạ Ngưng, cúi đầu nhìn chân nàng, còn thật sự chăm chú bôi thuốc.

Mè nheo một hồi cũng không thấy Tiếu Vũ Hàm để ý đến mình, Dạ Ngưng bĩu môi, cũng biết tự mình nói tự mình nghe thực vô nghĩa, liền không nói nữa, cúi đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm.

Động tác dịu dàng, nét mặt ôn hòa, ánh mắt đau lòng, Dạ Ngưng nhìn Tiếu Vũ Hàm, nhất thời có chút thất thần.

Cô ấy chưa từng yêu ai? Đối với phương diện này thì bất cứ ai cũng đều có trực giác trời sinh, nhất là phụ nữ, Tiếu Vũ Hàm đối xử với mình, thật sự quá tốt…

Qua thật lâu, Dạ Ngưng phá vỡ im lặng, nhỏ giọng gọi: "Cô Tiếu….."

"Ừ?" Tiếu Vũ Hàm ngẩng đầu nhìn Dạ Ngưng.

Dạ Ngưng liếm liếm môi, nhìn vào mắt cô, nhẹ giọng hỏi: "Cô có bạn trai không?"

Lần đầu tiên, lần đầu tiên Dạ Ngưng nghiêm túc nói chuyện với Tiếu Vũ Hàm như thế, Tiếu Vũ Hàm chớp chớp mắt nhìn nàng, nét mày ẩn hiện ý cười.

"Em hỏi chuyện này làm gì?"

"….."

Dạ Ngưng bị Tiếu Vũ Hàm làm cho nghẹn họng, mặt hơi hồng lên, mà Tiếu Vũ Hàm dường như không chịu buông tha, lại vẫn ngẩng đầu nhìn nàng như cũ, trong ánh mắt đầy vẻ chế nhạo mà nàng đã rất quen thuộc.

Cúi đầu xuống, Dạ Ngưng không dám đối diện với Tiếu Vũ Hàm: "Em chỉ muốn hỏi một chút thôi, trong khoa chúng ta có không ít nam sinh muốn hỏi han em về tình hình của cô Tiếu. Cô vừa xinh đẹp, lại dịu dàng, khẳng định có không ít người thích…Ha ha…không ít người thích…"

Dạ Ngưng có cảm giác chua xót giằng xé tâm can, quả nhiên Tiếu Vũ Hàm nghe xong cười nhẹ: "Cho nên em đây là đang hỏi giúp người khác?"

"…Vâng." Dạ Ngưng nhỏ giọng đáp, Tiếu Vũ Hàm lắc đầu, đặt chân Dạ Ngưng lên sô pha, đứng dậy, đi vào phòng tắm rửa tay.

Chưa nhận được câu trả lời của Tiếu Vũ Hàm, tay vân vê tấm chăn đặt một bên, lòng Dạ Ngưng bắt đầu như thể đánh trống, cô Tiếu sẽ không tức giận đấy chứ?

Đợi tầm vài phút, Tiếu Vũ Hàm từ phòng trong đi ra, lập tức đến bên cạnh Dạ Ngưng, ngồi xuống sô pha.

Hương chanh nhàn nhạt phả vào mặt, lần đầu tiên Tiếu Vũ Hàm ở cự li gần với Dạ Ngưng như thế, lại còn là chỉ có một mình mình hai người. Trong lúc nhất thời, Dạ Ngưng có cảm giác trái tim mình sắp nhảy vọt lên tới tận cổ họng, khẩn trương như thể khắp nhảy ra ngoài.

Tiếu Vũ Hàm lúc riêng tư và khi ở trường học làm cho người ta có cảm giác không quá giống nhau, đối với Dạ Ngưng mà nói thì giống như thể tung ra từng tầng lụa mỏng, đối xử với nàng có sự thân thiết quen thuộc nói không rõ nên lời, lúc nào Dạ Ngưng cũng không hiểu phân thân mật đó xuất phát từ đâu, nhưng nàng tin tưởng cảm giác của chính mình, không hề sai.

Tiếu Vũ Hàm lẳng lặng nhìn Dạ Ngưng, không chớp mắt nhìn nàng chằm chằm.

Con người này, cô đã yêu bao lâu thì cũng đau khổ bấy lâu…

Nỗi thầm mến dày vò, chua xót nhẫn nại, mỗi lần đêm dài tĩnh lặng yên ắng tiếng người, nhớ rồi lại nhớ nàng đến không ngủ được, Tiếu Vũ Hàm sẽ khẽ khàng rời giường, đi đến bên bàn học, rút ra một xấp giấy viết bản thảo, ở trên đó từng nét lại từng nét viết tên người kia.

Vài năm trôi qua, người như trước vẫn là người kia, giấy viết cũng tích góp từng chút một thành hàng xấp, mà người đó lại vẫn không hiểu được tình yêu của mình dành cho nàng, mà Dạ Ngưng đối với cô mà nói, có lẽ chỉ bất quá là sự hấp dẫn bề ngoài thôi…

Nghĩ như vậy, Tiếu Vũ Hàm nghiêng đầu, thở dài.

"Cô Tiếu…." Dạ Ngưng nhỏ giọng gọi tên Tiếu Vũ Hàm, nàng có thể nhìn ra cô Tiếu có tâm sự, tựa hồ mỗi lần đối mặt với mình đều như thế, rốt cuộc là sao?

Nhìn chằm chằm Dạ Ngưng một hồi, Tiếu Vũ Hàm nhẹ giọng nói: "Ai muốn biết thì bảo người đó cứ tới hỏi tôi."

Dạ Ngưng không nói gì, mím môi nhìn Tiếu Vũ Hàm, đáy lòng có một ngọn lửa dữ dội khó nhịn thổi bùng lên phá phách khắp nơi, thiêu đốt khiến toàn thân nàng đau đớn.

Tiếu Vũ Hàm đã quá quen thuộc với sự trầm mặc của Dạ Ngưng, lắc lắc đầu, tay phải cầm hộp thuốc lên, chuẩn bị cất về chỗ cũ.

Một khắc đúng lúc cô đứng lên, tay trái lại bị người giữ chặt, Tiếu Vũ Hàm có phần kinh ngạc xoay người lại, nhìn thấy lại là Dạ Ngưng mặt mày đỏ bừng nhưng lại vẫn cố chấp nhìn mình chăm chú.

"Cô Tiếu…nếu…nếu là em muốn biết, vậy cô có thể nói không?" Những lời này đã hao phí hết toàn bộ dũng khí của Dạ Ngưng, ở trong lòng nàng, Tiếu Vũ Hàm là một vị giáo sư cao cao tại thượng, vĩnh viễn chỉ có thể đứng xa xa mà nhìn lên, nhưng cảm tình giấu trong đáy lòng mấy ngày nay đã tra tấn nàng đến thống khổ khó chịu nổi, nếu nói Dạ Ngưng nàng từ trước tới nay ở trong lòng Tiếu Vũ Hàm đều là loại vụng về tầm thường, là loại không để bất cứ chuyện gì trong lòng, thì như vậy, hôm nay để cho nàng nghiêm túc một lần đi.

Tiếu Vũ Hàm không chớp mắt nhìn Dạ Ngưng, nhìn thấy sự cố chấp trong mắt nàng, một góc nào đó trong trái tim liền đột nhiên mềm nhũn rồi sụp xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!