"Kỳ thật Vũ Hàm nói cũng có lý." Trầm mặc nửa ngày, rốt cục Mạch Mạt cũng nói tiếp, Dạ Ngưng vẫn còn đang đắm chìm trong màn hài hước lạnh tanh của Tiếu Vũ Hàm, nghe thấy Mạch Mạt nói như vậy liền ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn cô, không phải chứ, thế mà còn có lý?
"Đúng thế mà, người yêu á, cũng giống như là băng vệ sinh vậy. Đương nhiên có loại rất tốt rất ôm, ví dụ như Sophie, cẩn thận chở che cùng khiến em không có một chút nào phiền não, nếu ai tìm được kiểu người yêu thế này thì sẽ rất tuyệt, nếu tìm thấy lại là loại sản phẩm chất lượng thấp của một nhà máy tồi sản xuất, vậy không chỉ không giải được ưu phiền mà còn khiến bản thân mang bệnh, nếu gặp phải một người như vậy, ai….
Cho nên a, cô Mạch của em tổng kết ra được một câu, cái gọi là người yêu ấy à, quả thật là thà không có chứ không được ẩu, nhất định phải cảnh giác cao độ chọn loại tuyệt hảo!"
Mạch Mạt phân tích rất có đạo lý, Tiếu Vũ Hàm ngồi một bên cười nhẹ, nhưng thật ra thái độ Dạ Ngưng lại khác thường, chớp mắt nhìn Mạch Mạt, tuy mặt mày không nói được một lời nhưng trong lòng thì đã sớm hò hét. Thiên tài a, cái gì gọi là nịnh hót trời sinh! Đó chính là cô giáo Mạch, đây quả thực là cô Tiếu đánh rắm thì cô Mạch cũng coi là trứng vàng mà hứng lấy!
"Em nghĩ gì vậy?" Tiếu Vũ Hàm nhìn ra Dạ Ngưng có điểm không bình thường, mỗi khi khóe miệng cô bé đó nhoẻn lên thành nụ cười xấu xa thế kia, nhất định là nghĩ ra chuyện gì đó.
Dạ Ngưng ngẩng đầu, cười cười nhìn Mạch Mạt: "Cô Mạch, vậy là cô đồng ý quan điểm của cô Tiếu nhỉ."
Mạch Mạt trợn mắt liếc nàng một cái: "Tôi đây là dựa theo sự thật mà nói chuyện!"
Dạ Ngưng nghe thế lại càng cười đến mức hỏng rồi, nhướn mày nhìn Mạch Mạt: "Vậy xin hỏi cô giáo Mạch, cô là nhãn hiệu băng vệ sinh nào?"
"….."
Các bạn học ở bên cạnh nghe thấy lời Dạ Ngưng nói đều buồn cười, Tiếu Vũ Hàm cười khẽ, mặt Mạch Mạt lại lúc đỏ lúc trắng, nửa ngày sau liền nhe răng nhìn Dạ Ngưng.
"Em, lại đây!"
"Để làm gì ạ?" Dạ Ngưng cảnh giác nhìn Mạch Mạt, sao chứ, muốn trả đũa? Nhiều người nhìn như vậy, cô dám sao?
"Nghĩ nhiều vậy làm gì? Lại đây, để tôi kỳ lưng cho em!" Mạch Mạt không kiên nhẫn làm ồn lên, Dạ Ngưng vừa nghe liền nở nụ cười, đến giờ nàng còn có chút không yên, sợ cô Tiếu ở một bên nhịn không được trước mỹ sắc đầy dụ hoặc của mình mà kỳ lưng cho mình, vậy thì thật xấu hổ a. Hiện tại xem ra, mị lực của mình quả nhiên không thể chống đỡ nổi, cô Tiếu còn chưa mở miệng mà cô Mạch đã mở lời rồi, thật sự là hương bánh trái, đến chỗ nào cũng có hương thơm cả ngày, mọi người đều tranh nhau mua.
Cười hì hì đi đến trước mặt Mạch Mạt, Dạ Ngưng xoay người, đặt tay lên bàn đánh bóng cúi thấp người xuống, nhắm mắt lại, vẻ mặt đầy hưởng thụ. Tiếu Vũ Hàm ở một bên nhìn nàng như vậy, nhẹ nhàng thở dài. Haiz, tự làm bậy không thể sống mà.
Mạch Mạt nhìn chằm chằm tấm lưng trắng noãn như ngọc của Dạ Ngưng, cười nhẹ một tiếng, quơ quơ cánh tay vận động đơn giản một chút, rồi một chưởng vỗ xuống.
"Á!!!"
Khắp phòng tắm, lần thứ hai vang vọng thanh âm tru lên đầy thê thảm của Dạ Ngưng, kia thật đúng là rung động đến tận tâm can….
Kéo nửa tấm thân tàn, Dạ Ngưng chầm chậm lê đến dưới vòi phun, ai oán tắm, không dám nói thêm một câu nào với Mạch Mạt nữa, mà Mạch Mạt thật ra lại cười rất đắc ý, nhướn mày nhìn Dạ Ngưng.
"Cô Tiếu…." Bị vẻ kiêu ngạo kia của Mạch Mạt làm phiền lòng, Dạ Ngưng nghiêng nghiêng đầu, đi theo Tiếu Vũ Hàm nói chuyện.
"Ừ?" Tiếu Vũ Hàm nhàn nhạt cười, tầm mắt dừng trên mông Dạ Ngưng, trên cái mông trắng nõn mượt mà nổi bật một dấu tay màu đỏ rất rõ ràng. Xem ra Mạch Mạt thật sự nặng tay.
Dạ Ngưng cảm giác được ánh mắt của Tiếu Vũ Hàm, mặt đỏ lên, xoay người sang chỗ khác, liền mặt đối mặt với Tiếu Vũ Hàm.
Tiếu Vũ Hàm nhếch môi, nhìn đôi bầu ngực giống như ngọn núi nhỏ của Dạ Ngưng, cười nhẹ. Thật đúng là nhát gan nên đến ngực cũng nhỏ.
……
Vẻ mặt Dạ Ngưng đỏ bừng, nhìn Tiếu Vũ Hàm, trong ánh mắt đầy thâm ý kia của Tiếu Vũ Hàm, nàng đọc ra được ý nghĩa chân chính…. Rất tự giác, Dạ Ngưng chậm rãi xoay người, tiếp tục dùng cái mông kèm theo dấu tay màu hồng của mình hướng về phía Tiếu Vũ Hàm.
Có thể bởi vì hơi nước, cũng có thể là cách quá gần……hương chanh thơm mát nhàn nhạt thỉnh thoảng bay vào mũi Dạ Ngưng, cảm giác hưởng thụ nói không nên lời, thật giống như đáy lòng dâng lên một dòng nước ấm, từ bốn phía bao quanh thân mình, thực ấm áp, thoải mái cực.
Dạ Ngưng coi như là một người bị mùi hương khống chế. Nàng không nhất định có thể nhớ kỹ tên một người, nhưng lại nhất định có thể nhớ kỹ mùi hương trên cơ thể người đó. Thời kỳ trung học mơ mơ màng màng thầm mến một đàn chị, trên người người đó tựa hồ cũng có loại hương thơm dịu nhẹ thế này, nhưng lại có chút không giống với cô Tiếu, đàn chị kia hẳn là xịt chút nước hoa, mà cô Tiếu lại như đơn thuần là hương thơm thiên nhiên tinh khiết, cũng không biết là từ bộ vị nào tỏa ra….
Vừa nghĩ đến đây, mặt Dạ Ngưng lại bắt đầu nóng lên.
"Cậu xem con bé kìa, mặt mũi đầy vẻ háo sắc." Mạch Mạt tiến đến bên người Tiếu Vũ Hàm nhỏ giọng thì thầm, Tiếu Vũ Hàm nghe xong liền cười khẽ, nhìn nhìn Dạ Ngưng.
Mỗi khi có người bàn tán gì đến mình, lỗ tai Dạ Ngưng luôn đặc biệt tốt, cho nên trong nháy mắt liền ưỡn thẳng thân mình, còn thật nghiêm túc tắm rửa.
"Vũ Hàm." Tiếng nước chảy rất lớn, hơn nữa trong nhà tắm đầy âm thanh vui đùa vang lên, thanh âm Mạch Mạt không phải rất rõ ràng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!