Chương 53: (Vô Đề)

Một tay đỡ dưới bụng, một tay giữ lấy bàn tay lạnh lẽo của Ngô Triết Hàm, Hứa Giai Kỳ không biết nước mắt mình chảy bao lâu, chỉ là đau thương trong lòng không cách nào có thể hình dung được.

"Hàm, đừng xảy ra chuyện gì, mẹ con em chỉ cần Hàm, Hàm à!"

Một nữ y tá ngắn Hứa Giai Kỳ đi theo vào phòng cấp cứu: "Xin lỗi, cô không được phép vào."

Nói xong liền chạy vào trong phòng cấp cứu, để lại Hứa Giai Kỳ gục ngã xuống sàn nhà lạnh như băng.

Tại sao lúc đó nàng lại rời khỏi nhà Ngô Triết Hàm?

Tại sao nàng lại không phát hiện Ngô Triết Hàm đuổi theo nàng?

Tại sao người được đưa vào phòng cấp cứu không phải nàng?

Nếu nàng không rời khỏi, chắc chắn Ngô Triết Hàm sẽ không xảy ra chuyện gì.

Nếu nàng phát hiện Ngô Triết Hàm đuổi theo, nàng ấy nhất định sẽ không sao cả.

Nếu...

Rất nhiều điều giả sử được đặt ra, nhưng cũng không thể thay đổi được hiện thực tàn khốc này...

Chẳng biết qua bao lâu, Ngô cha và Ngô mẹ cũng đến, còn có cả Hứa cha Hứa mẹ bồng theo Tử Hiên đi vào.

"Xảy ra chuyện gì thế này?"

Ngô mẹ khóc nấc lên: "Tại sao Hàm nhi lại bị tai nạn chứ?"

Hứa Giai Kỳ gục đầu xuống sàn, đau đớn nói: "Là do con... tất cả là do con... nếu con không rời khỏi nhà... Hàm sẽ không xảy ra chuyện gì cả..."

"Con mau nói cho mẹ nghe!" Ngô mẹ xốc mạnh vai Hứa Giai Kỳ: "Tại sao con có thể nhẫn tâm bỏ Hàm nhi? Sao con có thể bỏ lại Hiên nhi!?"

"Con không muốn bỏ lại ai cả... chỉ vì chúng con đã không thể ở bên nhau nữa rồi!" Hứa Giai Kỳ đau đớn nói: "Con và Hàm đã ly hôn từ sáu năm về trước rồi!"

Nghe như sét đánh bên tai, Ngô mẹ lảo đảo ngã ngồi xuống sàn nhà, nước mắt cũng chảy xuống: "Vậy... báo chí đăng tin... đều là thật?"

"Phải, đều là thật, con và Hàm không thể trở về với nhau... con mới rời đi... con không nghĩ lại khiến Hàm gặp tai nạn..."

"Tiểu Kỳ, không phải lỗi của con." Hứa mẹ ôm lấy hai vai run rẩy của nàng, nói: "Là Ngô Triết Hàm tổn thương con trước, con làm vậy... là không sai..."

Tuy nói như vậy, nhưng nước mắt Hứa mẹ lại rơi xuống, thì ra sáu năm qua, nhi nữ của nàng chịu bao khổ sở, tất cả đều là thật...

Ngô mẹ cúi đầu, thổn thức: "Tiểu Kỳ... mẹ xin lỗi con... xin lỗi con ... Hàm đã khiến con tổn thương... là lỗi của Hàm nhi..."

"Mẹ không cần phải xin lỗi, nếu con không bỏ đi... Hàm sẽ không..."

Tử Hiên dù gì cũng là một đứa trẻ, không hiểu người lớn nói gì, chỉ biết mẹ đang đau lòng, còn dì Hàm thì bị đưa vào phòng cấp cứu.

Bé chạy đến chỗ Hứa Giai Kỳ, hỏi: "Mẹ ơi, dì Hàm có sao hay không? Dì Hàm có bị gì hay không?"

Hứa Giai Kỳ ôm chặt lấy bé, thống khổ nói: "Mẹ của con đang ở trong phòng cấp cứu, mẹ rất sợ, Hiên nhi, mẹ sợ không thể gặp lại mẹ của con nữa!"

Tử Hiên mở to mắt: "Con không thể gặp lại dì Hàm sao?"

Nghĩ đến đó, đột nhiên Tử Hiên cảm thấy đau lòng, hốc mắt đỏ bừng lên, nước mắt cũng chảy xuống.

"Tại sao không thể gặp lại dì Hàm? Tại sao vậy mẹ? Tại sao vậy!?"

Hứa Giai Kỳ nói không thành lời: "Mẹ xin lỗi... mẹ xin lỗi... Hiên nhi..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!