Về đến nhà, nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, Tử Hiên lạnh cả sống lưng, vội vàng từ trên lưng Ngô Triết Hàm nhảy xuống.
"Mẹ ơi ~"
Hứa Giai Kỳ không quay lại, hỏi: "Hiên nhi, vừa đi đâu thế?"
Tử Hiên biết mẹ giận rồi, bé đi đâu lại không xin phép, mẹ nhất định sẽ không vui.
Nhấc chân béo đến gần mẹ, cầm lấy góc váy của mẹ, Tử Hiên ngẩng đầu lên, đôi mắt ầng ực nước: "Mẹ ơi, Hiên nhi sai rồi mà."
Ngô Triết Hàm cũng lên tiếng: "Là tôi tự ý đưa Hiên nhi đi, em đừng trách con bé."
Hứa Giai Kỳ thở dài một tiếng, đem tay Tử Hiên gỡ ra, xoay người rời đi.
Lần đầu Tử Hiên thấy mẹ giận đến như vậy, nước mắt cũng tràn ra khỏi hốc mắt, vội vàng chạy theo mẹ.
Ngô Triết Hàm cũng nhấc chân đuổi theo, sợ Tử Hiên chạy nhanh quá sẽ ngã xuống.
Đến phòng, Tử Hiên đẩy cửa chạy vào, ôm lấy chân của Hứa Giai Kỳ khóc to một phen, dáng vẻ vô cùng đáng thương: "Mẹ ơi, mẹ đừng giận Hiên nhi mà, Hiên nhi sẽ không đi với dì Hàm nữa mà!"
Hứa Giai Kỳ không trả lời, vẫn giữ nguyên sự yên lặng vốn có của mình.
"Mẹ ơi, mẹ đừng giận Hiên nhi mà, mẹ đánh Hiên nhi đi có được không?"
Tiếng nói non nớt của Tử Hiên vang lên khiến Hứa Giai Kỳ đau lòng, nàng cúi người ôm bé lên, dịu dàng vuốt ve mái tóc của bé.
Tử Hiên thút thít thật nhỏ trong cổ họng, đem đầu chôn vào ngực mẹ, hai tay ôm ghì lấy cổ mẹ không dám buông lỏng.
"Hiên nhi, con có biết con đi không nói với mẹ câu nào, mẹ sẽ vì con lo lắng như thế nào không?"
Giọng nói Hứa Giai Kỳ nghẹn lại vì nước mắt: "Mẹ đã rất lo lắng, mẹ sợ Hiên nhi của mẹ xảy ra chuyện gì đó, mẹ sợ không thể gặp Hiên nhi nữa, con có biết mẹ phải lo lắng như thế nào trong suốt thời gian con không ở nhà hay không?"
Tử Hiên nghe như vậy, trong lòng hổ thẹn: "Mẹ ơi, Hiên nhi sẽ không như vậy nữa."
"Con không có chuyện gì là tốt rồi." Hứa Giai Kỳ lau vội nước mắt, mỉm cười: "Có đói bụng hay không, mẹ làm cơm cho con."
Nghe mẹ nói xong, Tử Hiên không dám ngẩng lên, bé đi ra ngoài ăn uống như vậy lại để mẹ chịu đợi mình, bé thật sự không dám nhìn mẹ.
Hứa Giai Kỳ biết rõ con gái của mình nhất, nàng ôn giọng: "Ăn rồi cũng không sao, lo tắm rửa rồi làm bài đi con."
"Vâng."
Tử Hiên ì ạch bước xuống giường, cúi đầu lủi thủi đi vào trong nhà tắm, đóng cửa lại.
Ngô Triết Hàm đợi khi Tử Hiên vào nhà tắm rồi mới bước vào phòng, đem Hứa Giai Kỳ ôm vào trong lòng, nước mắt từng giọt rơi xuống, vỡ tan.
"Tôi không nghĩ bản thân chỉ muốn gần gũi con một chút lại khiến em lo lắng đến như vậy."
"Không sao." Hứa Giai Kỳ đẩy vai Ngô Triết Hàm ra, nhàn nhạt nói: "Chỉ cần Hiên nhi trở về là được rồi."
"Đừng giận tôi..." Ngô Triết Hàm yếu ớt nói: "Tôi đã rất đau lòng rồi, nếu em còn hận tôi nhiều thêm, tôi sợ mình không chống đỡ nổi nữa."
Tia kinh hãi thoáng lộ ra trong mắt Hứa Giai Kỳ, nàng hỏi: "Chuyện gì xảy ra với cô?"
"Con của mình, luôn miệng gọi mình là dì... tim tôi... đau lắm..."
Hứa Giai Kỳ rũ mắt, không hỏi gì nữa, tránh né cái ôm của Ngô Triết Hàm: "Được rồi, buông tôi ra đi."
"Để tôi ôm thêm một chút, tâm tôi đã đau lắm rồi." Ngô Triết Hàm thổn thức, nước mắt rơi ướt đẫm vai áo của Hứa Giai Kỳ: "Tôi sợ mình chống đỡ không nổi nữa, Hiên nhi không nhận tôi là mẹ, tôi phải làm thế nào đây?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!