Dưới bụng truyền đến một trận quặn đau, cảm giác buồn nôn dâng đến tận cổ họng, khiến Hứa Giai Kỳ vội vàng buông đũa xuống, chạy vào trong nhà tắm, mạnh tay đóng cửa lại.
Tử Hiên đang ăn cơm cũng vội buông chén cơm xuống, chạy đến vỗ mạnh vào cửa: "Mẹ ơi, mẹ làm sao thế?"
Ở bên trong, Hứa Giai Kỳ không ngừng cúi thấp người nôn khan, tất cả những gì vừa ăn được đều nôn hết cả ra ngoài. Đến khi cảm giác buồn nôn đã dịu lại một chút, Hứa Giai Kỳ mới mở vòi nước, vốc nước lên rửa mặt, vịn bồn rửa tay thở dốc một phen.
Cảm giác quen thuộc này khiến Hứa Giai Kỳ rùng mình sợ hãi, vô thức đưa tay chạm xuống bụng mình, lẽ nào... nàng lại có thai rồi sao?
Lần cuối cùng của nàng và Ngô Triết Hàm diễn ra cách đây hơn một tháng, có khi nào...
Còn đang miên man suy nghĩ, Hứa Giai Kỳ bị tiếng nói của Ngô Triết Hàm kéo trở về thực tại.
"Hứa Giai Kỳ, em làm sao thế? Mau mở cửa ra đi."
Hứa Giai Kỳ mím môi dưới, lại vốc nước rửa mặt thêm một lần nữa, rồi mới chầm chậm đẩy cửa đi ra ngoài.
Ngô Triết Hàm dìu Hứa Giai Kỳ bước qua bục cửa, nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt kém sắc của nàng không khỏi lo lắng: "Có chuyện gì sao?"
"Không sao."
Hứa Giai Kỳ lảng tránh, nàng chưa dám chắc mình lại có thai, vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra một lần nữa, sau đó nàng mới hỏi ý của Ngô Triết Hàm. Hơn một tháng nay Ngô Triết Hàm xử với mẹ con nàng rất tốt, nàng nghĩ nàng ấy sẽ chấp nhận để nàng sinh đứa nhỏ này ra thôi, chắc chắn là như thế.
Tuy nghe Hứa Giai Kỳ nói không sao, nhưng Ngô Triết Hàm vẫn có chút lo lắng, nói: "Hay là đến bệnh viện kiểm tra thử nhé?"
"Không sao đâu mà, chỉ hơi mệt một chút thôi."
Tử Hiên ôm đùi của Hứa Giai Kỳ, nói to: "Mẹ không ngoan rồi, mẹ bệnh mà không chịu đến bệnh viện, Hiên nhi sẽ không ôm mẹ ngủ nữa."
Hứa Giai Kỳ phì cười, cúi người người xoa đầu Tử Hiên, ôn giọng: "Hảo, hảo, mẹ đều nghe Hiên nhi cả, mẹ sẽ tranh thủ đến bệnh viện, được chưa nào công chúa?"
"Vâng ~"
Ngô Triết Hàm còn định đưa Hứa Giai Kỳ đi khám thì điện thoại trên bàn lại đổ chuông, nàng xoay người cầm lấy điện thoại, nhìn vào màn hình, liền ảm đạm thở dài một tiếng.
"Có chuyện gì?"
[Ngô tổng, cô có cuộc gặp với đối tác vào một tiếng nữa đấy.]
"Tôi biết rồi."
Ngô Triết Hàm đặt điện thoại xuống bàn, nhìn qua Hứa Giai Kỳ, có chút khó xử: "Tôi lại phải đi gặp đối tác, ừm... em có thể đợi đến khi tôi về được không?"
"Không sao đâu, em cứ đi làm việc của mình đi, chị tự đến bệnh viện cũng được."
"Nhưng..."
"Chị sẽ đón taxi, và chị còn phải đưa Hiên nhi đến lớp ballet."
Ngô Triết Hàm nén tiếng thở dài, nói: "Trên đường nên cẩn thận một chút."
"Ân."
Ngô Triết Hàm cũng không còn thời gian để dùng bữa, nhanh chóng đi lên lầu thay đồ, rồi lại tất bật chuẩn bị mọi thứ cho cuộc gặp đối tác vào trưa nay.
Đến lúc đi lại cứ chần chờ ở cửa một lúc lâu, Ngô Triết Hàm muốn ôm tạm biệt Hứa Giai Kỳ một cái, nhưng có lẽ không được rồi, đành phải xoay người rời đi ngay.
Đợi khi Tử Hiên ăn xong rồi, Hứa Giai Kỳ mới đứng dậy dọn dẹp, rồi giúp bé con của nàng thay đồ đến lớp học ballet.
Mất cũng khá lâu mới chuẩn bị xong, Hứa Giai Kỳ nói: "Hiên nhi, bây giờ là mấy giờ rồi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!