"Công chúa nhỏ, mẹ sẽ đón con vào trưa hôm nay nhé?"
"Vâng."
Tử Hiên rướn người lên hôn tạm biệt Hứa Giai Kỳ, rồi nhanh chóng chạy vào trường, đến cổng vẫn luyến tiếc ngoảnh lại nhìn mẹ một cái mới chịu đi tiếp.
Hứa Giai Kỳ quay lại vào xe, không khí lạnh bên ngoài khiến nàng khó chịu, vào trong xe mới cảm thấy ấm áp hơn một chút. Vô thức đưa tay đặt lên cổ, Hứa Giai Kỳ hít một hơi thật sâu, kiềm không được mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt mặt dây chuyền. Đây là món quà đầu tiên mà Ngô Triết Hàm tặng nàng, nàng nhất định sẽ trân trọng nó, tuyệt đối không để nó bị tổn hại gì.
Xe chạy được một lúc, Hứa Giai Kỳ nói: "Chị đưa em về nhà nhé, em còn chút chuyện ở nhà phải làm."
Nhưng Đới Manh không có trả lời, chạy thêm một đoạn nữa, nàng ấy đạp thắng xe, dừng xe ở bên vệ đường cách trường tiểu học của Tử Hiên một đoạn khá xa.
Hứa Giai Kỳ kinh ngạc, hỏi: "Chị làm sao thế?"
"Tiểu Kỳ, chuyện tối qua là như thế nào?"
"Chuyện gì?"
"Em cùng họ Ngô ôm nhau trong phòng bếp, chuyện gì đã xảy ra với em vậy hả?"
Đới Manh nói như quát lên, hai mắt đỏ bừng, kích động đến mức hai vai run lên, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế cơn giận dữ xuống, nàng không thể bộc phát trước mắt Hứa Giai Kỳ được.
Hứa Giai Kỳ có chút ngây người, nàng cúi đầu xuống, không nói gì cả, nàng biết nàng đã khiến Đới Manh tức giận rồi.
"Tiểu Kỳ, em rốt cuộc đang nghĩ cái gì thế?" Đới Manh xoay người lại, giữ chặt lấy vai của Hứa Giai Kỳ, quát lớn: "Họ Ngô đó cũng chỉ đang lợi dụng em thôi, nếu như em tin tưởng cô ta nữa, cô ta sẽ khiến em tổn thương đó, nghe lời chị, đừng như thế nữa, có được hay không?"
"Chị à, nếu thật sự Ngô Triết Hàm muốn lợi dụng em, em cũng sẽ để em ấy lợi dụng, tổn thương thì đã sao? Sáu năm qua cũng sống với sự tổn thương đó, sớm đã quen rồi, chị không cần phải lo cho em."
"Em điên rồi!" Đới Manh tức giận nói: "Sáu năm qua chị làm cho em bao nhiêu chuyện, em lại có thể dửng dung đến như vậy, còn khi Ngô Triết Hàm hết lần này đến lần khác muốn tổn thương em, em chịu đựng, còn yêu cô ta nhiều hơn nữa. Em có nghĩ đến cảm nhận của chị không? Em có biết chị đau lòng đến như thế nào hay không?"
Bao nhiêu uất nghẹn giấu trong lòng nhiều năm qua cũng bọc phát ra bên ngoài, Đới Manh hổn hển thở, nàng không thể để sáu năm qua mình uổng công vô ích đâu.
"Đới Manh, chị bình tĩnh nghe em nói."
Hứa Giai Kỳ uyển chuyển xoa dịu sự giận dữ của Đới Manh: "Em nghĩ đến lúc chúng ta nên thẳng thắng nói về chuyện này rồi."
"Em muốn như thế nào sau nhiều năm chúng ta ở cạnh nhau?"
"Đới Manh chị đừng nói như vậy." Hứa Giai Kỳ thở dài, nói: "Em vẫn xem chị là bạn, chúng ta... cũng không thể nào vượt quá tình bạn được."
"Em có thể nói ra những điều đó mà không sợ chị đau lòng hay sao?"
Đới Manh nhìn Hứa Giai Kỳ thật lâu, lồng ngực cũng bắt đầu nhói đau: "Sáu năm, Hứa Giai Kỳ, đó không phải thời gian ngắn, chị ở bên em, chăm sóc em khi em còn đang mang thai Hiên nhi kìa, lúc em sinh con cũng là chị ở bên cạnh em. Lúc đó hoàn toàn không có sự hiện diện của Ngô Triết Hàm, chỉ có chúng ta, và công chúa nhỏ của em, chúng ta thật sự là một gia đình.
Ngay cả Hiên nhi cũng đã chấp nhận chị, em..."
"Không, Hiên nhi chẳng chấp nhận ai cả." Hứa Giai Kỳ khẽ nói: "Con bé từng nói nó không cần ai cả, nó chỉ cần hai mẹ con ở chung với nhau, như vậy thôi."
"Chị có thể thuyết phục con bé!"
"Chị đừng như vậy nữa mà." Hứa Giai Kỳ nói với giọng mệt mỏi: "Em đã nghĩ rất nhiều về chuyện của chúng ta, em chỉ có một câu trả lời, chính là không thể."
"Tại sao chứ?"
Đới Manh gần như phát điên lên, lẽ nào sáu năm qua nỗ lực của nàng là vô ích sao? Lẽ nào nàng không thể thay đổi suy nghĩ của Hứa Giai Kỳ sao?
"Nếu chị đã tức giận như vậy, em xin lỗi, em không phải muốn khiến chị tổn thương."
Hứa Giai Kỳ cởi dây an toàn ra, chầm chậm đẩy cửa, giọng nàng nhỏ nhẹ phiêu đãng: "Em sẽ không làm phiền đến chị nữa, em xin lỗi, Đới Manh.."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!