10 giờ tối, Mộ Dung Thương rốt cuộc chuẩn bị nghỉ ngơi, làm hầu gái bên người, Tần Trân không thể không tiến đến hầu hạ, đỡ hắn lên giường, giúp hắn cởi quần áo, tuy là lúc tắm đã xem qua thân thể hắn, nhưng khi thấy cặp chân kia vẫn không khỏi nhíu mày.
Hai chân Mộ Dung Thương vốn thon dài hữu lực, hiện giờ đã khô héo gầy ốm đến không ra hình người, tựa như hai cái cán bút...
Ánh mắt của nàng làm Mộ Dung Thương trong lòng trầm xuống, sắc mặt cũng trở nên âm trầm, "Còn không mau cút đi!"
"Chân của ngài không thể không chữa, cứ như vậy thần tiên cũng không thể nào cứu được ngài...
"Lời nói phảng phất giống như không nghe thấy, hai ngón tay nàng vân vê da trên đùi hắn, hiện tại hai đùi hắn tựa như khí cầu bị nổ, chỉ còn lại một tầng da nhăn dúm dó, khó coi làm cho người ta sợ hãi. Ngẫm lại một cái đại soái ca biến thành như vậy, khó trách hắn sao lại trở nên hỉ nộ vô thường."Đủ rồi!" Mộ Dung Thương bắt lấy tay nàng, ánh mắt lạnh lẽo: "Mẫu thân bảo cô tới, không phải để cô cười nhạo ta!"
"Cho nên tôi là tới cứu vớt ngài."
Nàng hơi hơi cúi người, hướng hắn chớp chớp mắt: "Cho nên ngài tốt nhất biết điều một chút..." Nói nàng ở trên đùi hắn sờ soạng, lại thấy hắn không có bất luận phản ứng gì.
"Không có cảm giác..." Nàng lẩm bẩm, sau đó chợt duỗi tay về phía giữa háng hắn, bắt lấy dương v*t hắn hiện còn đang ngủ đông, "Để tôi nhìn xem thứ này còn dùng được hay không..."
"Buông tay!"
Mộ Dung Thương khẩu khí thay đổi, không nghĩ tới nàng lớn mật như vậy, khuôn mặt tuấn tú cũng đỏ lên, tức giận nói:
"Còn không buông ra! Cô rốt cuộc có phải con gái hay không, có biết xấu hổ hay không!"
"Thế nào, ngài muốn tôi thoát y cho ngài kiểm tra sao?
"Nàng câu môi cười, bàn tay lại nắm thứ mềm mại kia nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa. Mộ Dung Thương một tháng không có phát tiết dục vọng, khi được ngón tay nàng an ủi nhanh chóng sung huyết bành trướng, cuối cùng biến thành một cây côn th*t cứng rắn như thiết, nàng cơ hồ không thể cầm bằng một tay, nhiệt độ độ cứng làm nàng hoảng hốt."Được, nơi này còn không có phế, hẳn là còn có thể dùng." Nàng rốt cuộc buông tay ra. Mộ Dung Thương bực bội buột miệng:
"Đương nhiên có thể sử dụng! Cô có thể tự mình tới thử......"
Nói xong chính hắn cũng giật mình, lại thấy hai má nàng ửng đỏ, trong lòng có chút cảm xúc khác thường.
"Cơ hội tới không chừng cũng có thể."
Nàng giúp hắn đắp chăn, "Tôi ở phòng bên cạnh, đại thiếu gia nếu có yêu cầu gì, chỉ cần gọi điện thoại bàn." Nói xong liền nhẹ nhàng rời đi.
Ngày hôm sau, Tần Trân liền bắt đầu kế hoạch hồi phục cho hắn, ngay từ đầu nàng chỉ là bắt hắn mỗi ngày tắm nước thuốc một lần, thuốc tắm là nàng tự chế, Tiểu Bạch đã dạy nàng, bất quá nàng cho vào bên trong thuốc thêm một chút dược liệu, sau đó mỗi ngày lại tự mình hầm canh cho hắn.
Mộ Dung Thương bị nàng dỗ ăn ba ngày, ngày thứ tư lúc bị nàng thúc giục đi tắm nước thuốc, rốt cuộc bực bội,
"Cô có phải đang trêu đùa ta hay không? Mỗi ngày để ta tắm nước thối như vậy? Còn cho ta uống loại canh rác rưởi như vậy? Cô nói giúp ta hồi phục chính là thứ này?"
"Mộ Dung Thương, tôi có tâm giúp ngài, ngài đừng không biết ai tốt!
"Nàng hung hăng nhíu mày, trong lòng lại cười đau cả bụng, Tiểu Bạch cho nàng viên linh đan, vốn là nên cho hắn ăn một lần là xong, nàng lại cố ý nghiền vỡ thành bột, mỗi ngày cho một chút vào thuốc tắm, vào canh. Nàng không cảm thấy mình sai ở đâu, là hắn đối với mình thái độ không tốt, đơn giản chỉnh hắn một chút cũng không sao, hơn nữa nếu chỉ một chốc đã khỏe lên, chẳng phải càng khiến người nghi ngờ? Thấy hắn còn hoài nghi trừng mắt nhìn mình, Tần Trân duỗi tay ở trên đùi hắn dùng sức chọc chọc."Làm càn!" Đột nhiên đau đớn làm hắn nhíu mày, giọng khiển trách, sau khi nói xong lại đột nhiên ngây người, sau đó duỗi tay chọc chọc trên đùi, ngón tay đâm thọc mang đến chút đau đớn......
"Ta, chân ta có cảm giác?"
Hắn nghẹn họng nhìn trân trối.
"Hiện tại ngài tin tôi?" Nàng cong cong môi, "Hiện tại còn không ngoan ngoãn đi tắm?"
Mộ Dung Thương trong lòng mừng như điên, không rảnh cùng nàng tranh cãi, ngoan ngoãn vào thau tắm rửa, tuy rằng nước tanh tưởi khó ngửi, còn vài thứ kỳ quái nổi lơ lửng, nhưng không tính là gì so với khỏe mạnh, không ai hiểu được không thể đi lại thống khổ đến mức nào.
"Cô rốt cuộc là ai?"
Hắn chịu đựng mùi tanh tưởi, hỏi nàng.
"Tôi nói tôi là người tới cứu vớt ngài." Nàng chớp chớp mắt, trên mặt khó được có biểu tình thiếu niên nghịch ngợm, "Chân của ngài cần thêm chút thời gian mới có thể khỏi hẳn, sau vài ngày nữa, ngài cần bắt đầu rèn luyện, đại thiếu gia sẽ không đến mức chịu không nổi vất vả đi?
"Mộ Dung Thương tự nhiên có thể chịu khổ, tuy rằng cảm thấy ánh mắt nàng nhìn mình, có cảm giác như đang xem kịch hay, nhưng chỉ cần được hồi phục, hắn có thể chịu bất kỳ cực khổ nào. Hắn liên tục ngâm một tuần thuốc tắm, cơ bắp héo rút ở hai chân bắt đầu chậm rãi khôi phục, tuy rằng vẫn không thể đi đường, nhưng so trước kia tốt lên nhiều, làm hắn cảm thấy hy vọng. Đêm nay khi nghỉ ngơi, Tần Trân lại bưng một chén canh hôi thối nóng hầm hập đi vào, hắn ghét bỏ nhíu mày,"Cô lại lộng cái gì, vì sao lại thối như vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!