Chương 552: (Vô Đề)

Phó Hành Khanh và Tô Trà nhìn tiệc cưới náo nhiệt họ nhịn không được mỉm cười.

Họ định làm khiêm tốn thôi nhưng bây giờ nhìn lại thì không hề khiêm tốn chút nào.

Mặc kệ nói như thế nào, đám cưới diễn ra rất thuận lợi. Sau khi tiễn khách, hai gia đình mới thả lỏng được.

Chạng vạng, bảy giờ, cuối cùng Tô Trà và Phó Hành Khanh đã có thể nghỉ ngơi.

Kết quả ngày đầu tiên, phòng tân hôn được sắp xếp ở trong phòng khách của trụ sở lớn, Phó Hành Khanh còn chưa kịp nói gì Tôn Thục Phân đã đuổi anh dắt Tô Trà lên tầng nghỉ ngơi.

Không nói đến hai người bọn họ, hôm nay ngay cả Tôn Thục Phân cũng mệt hết sức.

"Được rồi được rồi, đã mệt mỏi một ngày rồi, mau đi nghỉ ngơi đi." Bà cụ cũng nói một câu.

Phó Hành Khanh nghe cả nhà nói vậy, dứt khoát nắm lấy tay nhỏ của Tô Trà đi lên tầng.

Mọi người nhìn động tác của Phó Hành Khanh, không nhịn được thi nhau cười. Tiếng bước chân cộp cộp cộp của hai người vang lên trên tầng hai.

Một tiếng cành cạch vang lên, cửa mở ra.

Phó Hành Khanh kéo Tô Trà vào nhà, mở đèn lên, ánh sáng chói mắt chớp cái đã chiếu sáng căn phòng. Tô Trà bị kéo vào, sau đó cạch một tiếng, cửa đóng lại.

Tô Trà nghe thấy tiếng động thì hơi sửng sốt.

Cô vừa định ngẩng đầu đã cảm giác được cả người mình bay lên, ngay sau đó cô nằm trong lồng n.g.ự. c ấm áp của anh. Gương mặt cô áp lên n.g.ự. c anh, hơi thở cũng đều là mùi hương của Phó Hành Khanh. Tô Trà trừng to mắt, ngước lên, lông mi run nhè nhẹ. Cô nhìn đôi mắt đen, sâu của anh.

Như vậy nghĩa là, sắp bắt đầu rồi?

Thịch thịch thịch Không biết tim của ai đập nhanh hơn.

Một bàn tay to dọn hết đậu phộng, long nhãn, quả táo giường đệm gọn sang một bên, phát ra tiếng kêu cạch cạch cạch.

Ngay sau đó, Tô Trà cảm thấy lưng mình tiếp xúc với giường đệm mềm mại nhưng vẫn nhìn vào mắt anh.

Giờ phút này, cô nhận ra trong mắt anh có một ngọn lửa nóng bỏng dường như muốn thiêu đốt cả người mình.

Phó Hành Khanh nhìn cô gái dưới thân mình, nhịp tim không khống chế được. Anh cảm giác thân thể mình nóng rực sau đó dùng tay cởi nút áo, nương theo động tác đó mà hầu kết gợi cảm của anh cũng lộ ra, hiện rõ trong tầm mắt của cô.

Hầu hết hơi nhô của anh trượt lên trượt xuống, tạo một cảm giác rất gợi cảm.

Cô nhìn chằm chằm hầu kết của anh sau đó hơi híp mắt, đột nhiên ôm cổ anh rồi nhoài người lên.

Nơi trí mạng như hầu kết được một mảnh ấm áp, mềm mại dán lên nên cả người Phó Hành Khanh tức khắc cứng đờ, đầu óc trống rỗng một vài giây.

Tô Trà ngước mắt, đối diện với ánh mắt nhiệt liệt của anh rồi lộ ra một nụ cười.

Giờ phút này, Tô Trà tự cho mình một lời thoại m.á. u chó: Tiểu yêu tinh, em đang chơi với lửa!

Nhưng có lửa hay không Tô Trà chưa kịp nghĩ tiếp, chỉ thấy sau đó cả người mình như trôi lơ lửng, hồn phách lên mây.

Hôm sau, Tô Trà tỉnh lại từ trong mơ.

Rõ ràng thời tiết lạnh lẽo nhưng cô lại thấy nóng bức. Thì ra cô bị Phó Hành Khanh ôm trong ngực, tựa như bị một cái bếp lò lớn bao quanh, khí ấm dư thừa.

Cô mới vừa nhức nhích đã không nhịn được mà Sshh một tiếng.

Tô Trà: Ai da mẹ ơi, chân mềm!

Nói thật, cô chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày mình trải nghiệm cái trong truyền thuyết gọi là bị làm đến nỗi chân mềm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!