Hiển nhiên người phụ nữ kia không phải người có kiến thức, lúc này thấy Lộc Thải Hà bị cảnh sát bắt lại, lập tức sợ hãi:
"Không phải đâu, tôi không hãm hại đoàn trưởng lộc, tôi… Chỉ là tôi sống không nổi nữa, mới tới tìm đoàn trưởng Lộc nhờ giúp đỡ thôi."
Lúc này, Lộc Minh Sâm vẫn luôn yên lặng mới mở miệng nói:
"Vương Tiểu Quân, đội một quân đoàn 48, hi sinh mùng bốn tháng ba năm tám tám, Ngô Kim Hoa, chị tái giá tháng 5 năm 88 nhỉ?"
Giọng anh hời hợt không chút để ý, giống như tin tức này đã khắc rõ ràng trong đầu mình.
Người phụ nữ tên Ngô Kim Hoa kia bị điểm tên kinh ngạc trợn trừng mắt, hiển nhiên không hề nghĩ tới Lộc Minh Sâm đã biết rõ về đời tư của chị ta.
Lộc Minh Sâm lười biếng tiếp tục:
"Người chồng sau của chị là đồ tể, trầm mê cờ bạc, năm mươi đồng tiền an ủi mỗi tháng của Vương Tiểu Quân, chị dùng trả nợ hết cho anh ta rồi đóng không?"
Tô Nhuyễn kinh ngạc liếc mắt nhìn Lộc Minh Sâm một cái, cô nhận ra Ngô Kim Hoa. Đời trước sau khi Lộc Minh Sâm hy sinh đã giao tất cả tài sản của mình cho cô xử lý, khi ấy người tới gây chuyện ác nhất chính là Ngô Kim Hoa này.
Tra xét một hồi cô mới biết, cơ bản chị ta không hề dùng tiền an ủi của Vương Tiểu Quân trên người đứa trẻ, đứa trẻ kia cũng chưa học hết cấp một đã bỏ học.
Không ngờ Lộc Minh Sâm cũng biết chuyện này, nếu đã biết vì sao đời trước anh vẫn luôn gửi tiền cho chị ta?
Có điều bây giờ không phải lúc hỏi chuyện này, Tô Nhuyễn áp nghi hoặc trong lòng xuống, cúi người nhìn chằm chằm vào Ngô Kim Hoa, nói:
"Tốt nhất chị nói thật đi, tôi không tin không có ai chỉ điểm chị có thể tìm được nơi này, đoàn trưởng Lộc gửi tiền cho chị đều dùng địa chỉ bên quân đội."
"Hơn nữa chị còn chưa tới nhà mới của chúng tôi đã đến thẳng thôn Lý, hiển nhiên hiểu rất rõ hành trình của chúng tôi."
Nói tới đây cô liếc mắt nhìn Lộc Thải Hà một cái:
"Bà ta chửi bới vũ nhục quân nhân, khả năng một hai năm cũng không ra được, hành vi của chị thuộc về lừa bịp tống tiền quân nhân, tội nặng hơn bà ta nhiều."
Lộc Minh Sâm cũng đảo mắt nhìn qua, ánh mắt lạnh như băng, vô cùng đáng sợ.
Ngô Kim Hoa sợ hãi, chị ta cho rằng quân nhân đều thành thật, chính trực giống Vương Tiểu Quân, chỉ cần chị ta gọi điện thoại, bọn họ sẽ giúp đỡ… Không ngờ đoàn trưởng Lộc lại đáng sự như vậy, ngay cả cô ruột cũng gọi cảnh sát đến bắt lại.
Thấy quả nhiên có cảnh sát cầm còng tay đi về phía mình, chị ta sợ không chịu nổi, lập tức đổ hết trách nhiệm lên người Lộc Thải Hà.
"Không phải, tôi không lừa bịp tống tiền!"
Chị ta chỉ vào Lộc Thải Hà, nói:
"Là bà ta cho người tới đón tôi, nói đoàn trưởng Lộc vừa kết hôn, có rất nhiều tiền, nhưng đoàn trưởng Lộc có vợ rồi sẽ không cho chúng tôi tiền sinh hoạt phí nữa."
"Nói tôi nên nhân lúc cô dâu vừa mới vào cửa, da mặt mỏng, cầu xin bọn họ. Còn nói đoàn trưởng Lộc bị thương, bị liệt, không thể có con, tôi có thể quá kế con mình cho đoàn trưởng Lộc, sau này con tôi không cần đi theo tôi chịu khổ…"
Vân Chi
Tô Nhuyễn cười mỉa:
"Sau đó chị tiếp tục dùng danh nghĩa mẹ của đứa trẻ để vớt tiền, có phải không?"
Người xung quanh đều ồ lên:
"Người này quá ghê tởm rồi, đối phương vừa kết hôn đã đưa con tới, muốn người ta ngột ngạt sao?"
"Đoàn trưởng Lộc thật sự không thể có con à?"
"Hừ, nhà họ Lộc còn nói người ta tê liệt đó, nhưng bà xem, không phải người ta vẫn đi lại bình thường sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!