Chương 198: Bị công an bắt (1)

Khi mọi người đang cười đùa, thì nghe thấy ngoài cửa có người hỏi:

"Cháu gái vàng bạc, có phải chồng cháu tên Lộc Minh Sâm không? Có người tìm kìa!"

Đối với biệt hiệu cháu gái vàng bạc này, Tô Nhuyễn đã tiếp thu hoàn toàn rồi, mặt cô không chút biểu cảm ngồi dậy, nhưng mà… Ai tìm Lộc Minh Sâm nhỉ?

Tô Nhuyễn quay đầu lập tức trông thấy Lộc Thải Hà đi theo sau người hàng xóm vừa nói chuyện, bà ta mặc một chiếc áo khoác màu mận chín thêu hoa, hai tay đút trong túi áo, nhìn thấy Tô nhuyễn thì hừ một tiếng:

"Quả nhiên là ở chỗ này."

Rồi nghiêng đầu nói với người bên cạnh:

"Đó, đó chính là cô vợ mới cưới của đoàn trưởng Lộc, không phải có việc muốn tìm cô ta sao?"

Sau đó người phụ nữ kia đột nhiên xông tới, trực tiếp quỳ gối trước mặt Tô Nhuyễn:

"Em dâu à, yêm tìm được em rồi, cầu em để đoàn trưởng Lộc giúp đỡ bọn yêm đi, hai mẹ con yêm sắp không sống nổi rồi…"

Nhìn qua người phụ nữ kia khoảng trên dưới ba mươi, trên người mặc chiếc áo khoác quân đội màu xanh lục rách nát, trên áo đính không ít mụn vã, đứa trẻ sáu bảy tuổi đi theo thấy chị ta khóc cũng chạy tới ôm lấy vai chị ta, khóc oa oa.

Người phụ nữ kia một tay kéo đứa trẻ qua, ấn cậu bé quỳ xuống trước mặt Tô Nhuyễn:

"Em dâu, em nể tình đứa trẻ, thương xót bọn yêm, để đoàn trưởng Lộc lại giúp đỡ bọn yêm một chút được không? Chỉ lần này thôi, về sau, yêm đảm bảo sẽ không bao giờ tới làm phiền hai người nữa…"

Hiển nhiên chị ta rất có kinh nghiệm, tiếng khóc biến đổi khôn lường, giọng vô cùng lớn, giống như hát tuồng, lập tức lôi kéo không ít thôn dân thích xem náo nhiệt tới.

Người nhà họ Lý cũng đã ra khỏi phòng, Lý Nhược Lan nhìn chằm chằm vào người phụ nữ kia, nhíu mày:

"Làm gì thế? Mau đứng dậy."

Người phụ nữ kia căn bản không nghe, chỉ xoay người về phía Lý Nhược Lan, tiếp tục khóc lóc:

"Dì là mẹ ruột của em dâu đúng không? Chúng cháu lạy dì, xin dì giúp đỡ chúng cháu."

Nói xong chị ta lại ấn đầu con trai xuống, muốn quỳ lạy Lý Nhược Lan, không hề có ý định đứng dậy.

Tô Nhuyễn thấy thế, vội nói với Lý Nhược Lan đang muốn qua bên này:

"Mẹ, không cần xen vào, cứ để chị ta quỳ, có bản lĩnh chị ta cứ quỳ đến khi ngất xỉu đi."

Hiển nhiên người phụ nữ kia không ngờ Tô Nhuyễn lại xấu xa như vậy, tiếng khóc lập tức nghẹn lại. Tô Nhuyễn hoàn toàn không để ý tới chị ta, chỉ nhìn chằm chằm vào Lộc Thải Hà, hỏi:

"Chuyện này là thế nào?"

Lộc Thải Hà cười ha hả nói:

"Là vợ con chiến hữu đã qua đời của Lộc Minh Sâm, sau khi chiến hữu qua đời, Minh Sâm vẫn luôn gửi tiền nuôi dưỡng bọn họ. Không phải vì tháng này không nhận được tiền, không có tiền ăn tết, không còn cách nào khác đành phải ngàn dặm xa xôi chạy tới tìm người sao."

Nói tới điều này, giọng Lộc Thải Hà có thêm vài phần căm giận. Bà ta khoanh tay trước ngực, cười mỉa:

"Ông bà nội nó nuôi nó trưởng thành còn chưa nhận được một phân tiền hiếu kính nào đâu, vậy mà có tiền nuôi con người khác."

Bà ta nhìn người phụ nữ đang quỳ trên mặt đất, lạnh lùng nói:

"Lộc Minh Sâm cũng không phải người tốt lành gì, lại tháng nào cũng gửi tiền cho người khác, không phải chiến hữu kia là do chính nó hại c.h.ế. t đâu nhỉ!"

Tô Nhuyễn nhìn chằm chằm Lộc Thải Hà, ánh mắt nguy hiểm khẽ nheo lại:

"Cô út, cô có biết mình đang nói gì không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!