Anh nằm xuống cạnh tôi, nhịp thở dần dần ổn định lại.
"Em không định hỏi vì sao hôm nay anh về à?"
"Không quan tâm."
Trần Nam nghiêng người rồi bỗng nắm lấy tay tôi: "Tiểu Nhụy, anh…"
"Anh có thể im miệng được không?"
Trần Nam rõ ràng đã khựng lại.
"Em mệt rồi, muốn ngủ."
Đây là lần đầu tiên tôi đối xử với anh như vậy, bởi trước đây tôi luôn chiều chuộng và nhường nhịn anh hết mực.
Có lẽ Trần Namvẫn chưa thể chấp nhận sự thay đổi đột ngột này của tôi, hẳn là anh nghĩ tôi đang giận dỗi vì anh đã quên mất ngày kỷ niệm.
"Anh xin lỗi… Trường có việc đột xuất nên anh quên mất hôm nay là ngày kỷ niệm. Nhưng tối vừa nhớ ra là anh đã lập tức chạy xe về ngay."
Anh mà cũng biết giải thích ư? Chắc là hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi.
"Không sao."
"Không phải em muốn đi xem phim à? Ngày mai anh xin nghỉ đưa em đi."
"Không cần đâu, hôm nay em xem rồi."
Trần Nam nhíu mày, và giọng điệu cũng trầm xuống: "Tiện hỏi một câu… em đi với ai thế?"
Tôi hít vào một hơi sâu, nhất thời không giấu nổi sự bực bội trong giọng nói: "Sao hôm nay anh nói lắm thế hả, giáo sư? Ngày mai anh cũng không cần xin nghỉ đâu, em có hẹn rồi. Ngủ đi."
5
Tôi cứ nghĩ mình sẽ trằn trọc cả đêm không ngủ nổi.
Thế nhưng giờ đây khi đã có lại một cơ thể khỏe mạnh, không còn bị những cơn đau như kim châm hành hạ, đầu óc cũng không còn mơ màng nặng trĩu, tôi lại ngủ một mạch đến sáng.
Một giấc ngủ yên bình đến lạ thường, thậm chí chẳng gặp lấy một cơn ác mộng.
Tôi hoàn toàn không để ý rằng người bên cạnh, Trần Nam, đã trằn trọc cả đêm không yên.
Sáng hôm sau khi tôi tỉnh dậy thì Trần Nam đã thức rồi.
Anh nằm nghiêng chống đầu nhìn tôi, và cũng không biết đã đeo kính vào từ lúc nào. Thấy tôi mở mắt, theo phản xạ anh vội tránh đi ánh nhìn của tôi rồi bỗng dưng ho khan mấy tiếng.
Nắng sớm xuyên qua chiếc rèm hoa xanh nhạt mà tôi đã cất công chọn lựa và dịu dàng rọi lên người tôi.
Chỉ đến khoảnh khắc đó, tôi mới thực sự chắc chắn rằng mình đã được tái sinh, đã trở về những năm tháng tuổi trẻ.
Ánh nắng của những năm 90 dường như còn ấm áp hơn cả ánh mặt trời khi tôi về già.
Khóe môi tôi khẽ nhếch lên và bất giác mỉm cười, hoàn toàn quên bẵng đi việc phải sốt sắng quan tâm đến Trần Nam đang cau mày và ho liên tục bên cạnh.
Đột nhiên bàn tay Trần Nam khẽ vươn tới. Tôi liếc nhìn sang thì thấy gương mặt anh trông có vẻ rất khó chịu. Trước đây, mỗi sáng khi còn nằm cạnh nhau, tôi luôn chủ động hôn anh một cái. Giờ đây, Trần Nam đang hơi nghiêng người sát lại, rõ ràng là đang chờ đợi điều đó. Mái tóc anh rối bù, ánh mắt lơ đãng, đôi môi thì đỏ rực như thể có tô son vậy.
Tôi đưa tay đẩy mặt anh ra – bà đây không muốn lại hạ mình nữa.
"Không hôn à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!