Chương 98: (Vô Đề)

Ngồi trong đám đông, Lục Tự Văn cũng trợn mắt há hốc mồm.

Sau khi thấy Lục Chính Tây đỡ được vài chiêu của Giang Thiên Ca, bắt đầu chuyển từ phòng thủ sang tấn công, ra quyền về phía Giang Thiên Ca, Lục Tự Văn mới hơi hối hận vì lúc nãy không ra ngăn Giang Thiên Ca lại.

Giang Thiên Ca nghĩ gì vậy, lại muốn tìm Chú út của anh ta so tài?

Chú út ra tay, trước nay chưa bao giờ nương tay. Bình thường ở nhà luyện tập với bọn họ, mỗi lần đều khiến bọn họ đau nhức vài ngày.

Giang Thiên Ca là con gái, cô…

Thấy Chú út đã khống chế được hai tay của Giang Thiên Ca, Lục Tự Văn liền nhớ đến cảnh mình bị vật qua vai.

Anh ta không đành lòng nhắm chặt mắt.

Hai tay Giang Thiên Ca đều bị Lục Chính Tây khống chế.

Cô cố gắng rút tay về, nhưng phát hiện căn bản không thể rút ra được.

Biểu cảm và động tác của Lục Chính Tây đều rất ung dung, hoàn toàn không nhìn ra anh ta dùng sức, nhưng bàn tay của anh ta lại giống như khóa sắt, giữ chặt lấy tay cô khiến cô không thể động đậy.

"Thừa nhận thua chưa?"

Giang Thiên Ca: "..."

Nhìn đôi mắt mở to của Giang Thiên Ca, ánh mắt Lục Chính Tây lóe lên, giọng điệu khó mà phân biệt nói: "Không phải đã nói với em rồi sao, đừng có lúc nào cũng đánh nhau."

Giọng nói của Lục Chính Tây vì cố tình hạ thấp nên càng thêm trầm thấp, khiến Giang Thiên Ca nghe xong lông mi cũng run lên.

Ánh mắt Giang Thiên Ca lướt qua gương mặt tuấn tú của Lục Chính Tây một vòng, cuối cùng dừng lại trên mắt anh ta: "Anh nói, là tôi phải nghe sao?"

Lục Chính Tây: "..."

Khóe miệng Giang Thiên Ca khẽ nhếch lên, nháy mắt, ẩn ý nói: "Anh cũng đâu phải ai của tôi."

"..."

Lục Chính Tây cụp mắt xuống, dời ánh mắt đi chỗ khác, rút tay về, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Thoáng thấy vẻ mất tự nhiên chợt lóe lên trên mặt anh ta, Giang Thiên Ca cong khóe miệng với tâm trạng vui vẻ, dùng giọng nói chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe thấy, tuyên bố: "Lục Chính Tây, tôi để ý anh rồi đấy."

Cô quyết định rồi! Phải bắt được Lục Chính Tây!

Yết hầu anh ta chuyển động, ánh mắt tối sầm lại.

Vân Mộng Hạ Vũ

...

Nhắm mắt một lúc, nhưng không nghe thấy tiếng ngã xuống đất, Lục Tự Văn lặng lẽ hé mắt ra một khe hở, thấy Giang Thiên Ca vẫn đứng yên ổn, anh ta mới mở to mắt.

Nhìn thấy Giang Thiên Ca đang tươi cười, trong lòng anh ta rất khó hiểu, cô cười cái gì chứ? Đánh nhau với Chú út của anh ta, lại vui vẻ như vậy sao?

Lương Bân cũng không biết tại sao Giang Thiên Ca lại cười, nhưng anh ta luôn cảm thấy nụ cười của cô hình như có chút... không có ý tốt?

Thấy sắc mặt Lục Chính Tây có vẻ không tốt lắm, anh ta vội vàng nói: "Được rồi được rồi, Giang Thiên Ca, cô mau trở về chỗ đi." Đừng gây thêm chuyện gì nữa.

Mục đích đã đạt được, Giang Thiên Ca nghe lời gật đầu, trở về chỗ ngồi.

Thời gian còn sớm, Lương Bân tiếp tục tổ chức mọi người so tài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!