Chương 49: (Vô Đề)

Giang Thiên Ca vẫn chia bài giảng thành hai giai đoạn, hôm nay học lý thuyết, hai hôm nữa sẽ học thực hành.

Nhưng vì có kinh nghiệm của Lục Chính Tây ngày hôm qua, phòng trường hợp ở đây cũng có người ham học hỏi, sắp tan học, Giang Thiên Ca nói qua một số kỹ năng quan trọng khi gõ bàn phím.

Chờ Giang Thiên Ca nói xong, Giang Viễn Triều lên tiếng hỏi: "Đồng chí Tiểu Giang, có thể phiền cô thao tác một lần cho mọi người xem được không?"

Giang Thiên Ca gật đầu: "Được."

Không cần Giang Viễn Triều lên tiếng, Trịnh Văn Hoa đã đứng dậy đi ra ngoài.

Chẳng mấy chốc, anh ta đã dẫn người bê hai chiếc máy tính vào.

Giang Thiên Ca ngồi xuống trước máy tính, đầu tiên gõ một đoạn văn bản với tốc độ bình thường.

Sau đó, cô giảm tốc độ xuống, gõ từng chữ một, vừa gõ vừa giảng giải cách đặt ngón tay và hướng di chuyển.

Nhìn thấy những ngón tay thon dài của Giang Thiên Ca nhanh chóng lướt trên bàn phím, mọi người đều trợn tròn mắt, lộ vẻ kinh ngạc.

Giang Thiên Ca thao tác một lúc rồi đứng dậy nhường chỗ.

Biết có Giang Viễn Triều ở đây, chắc chắn mọi người sẽ nhường ông lên thao tác trước, Giang Thiên Ca liền chỉ Giang Viễn Triều và Trịnh Văn Hoa: "Hai đồng chí, hai người làm mẫu cho mọi người xem nào."

Giang Viễn Triều ngẩn người trước giọng điệu của Giang Thiên Ca, sau đó bật cười, ông vui vẻ gật đầu, nói: "Được", rồi ngồi xuống trước máy tính.

Giang Viễn Triều ngồi xuống, Trịnh Văn Hoa do dự một chút, rồi cũng ngồi xuống trước một chiếc máy tính khác.

Giang Thiên Ca đứng giữa hai người, chỉ huy họ cách đặt ngón tay, sau đó nhìn họ gõ.

Trịnh Văn Hoa không quen thuộc cách tháo chữ và chữ cái gốc, phải suy nghĩ một lúc mới biết gõ phím nào.

Ngược lại, Giang Viễn Triều rất khá, nhìn thấy chữ là biết cách gõ, chỉ là vì chưa quen thuộc với bàn phím lắm nên động tác có hơi lóng ngóng, nhưng đã rất tốt rồi, Giang Thiên Ca không tiếc lời khen: "Ừm, rất tốt, tập luyện thêm nữa là được."

Nghe thấy Giang Thiên Ca nói vậy, những người bên cạnh đều nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, có người còn nháy mắt ra hiệu cho cô.

Người ta là lãnh đạo cấp cao, vẫn nên tôn trọng một chút!

Cô là giáo viên, nhưng những lời khen ngợi cũng nên chú ý một chút, đừng có nói chuyện với lãnh đạo giống như nói chuyện với học sinh tiểu học.

Nghe thấy Giang Thiên Ca nói, Giang Viễn Triều dừng động tác gõ bàn phím, sau đó ông mỉm cười nói:

"Cảm ơn đồng chí Tiểu Giang đã khen ngợi.

Là đồng chí Tiểu Giang dạy tốt."

"Ừm, ừm."

Giang Thiên Ca không nhận ra có người đang nháy mắt ra hiệu cho mình, cũng không biết Giang Viễn Triều có bất mãn với giọng điệu của mình hay không.

Trái lại, cô lại có chút bất mãn với Giang Viễn Triều.

Giang Thiên Ca không thích cách xưng hô của ông.

Hôm qua là vậy, hôm nay cũng vậy.

Cô họ Giang, ông cũng họ Giang, sao cứ thích thêm chữ "Tiểu" vào trước tên cô vậy?

Đồng chí Tiểu Giang? Nghe cứ như cô nhỏ tuổi lắm vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!