Chương 31: (Vô Đề)

Cô nhướng mày, thầm nghĩ, vẫn chưa thay quần áo sao? Vậy thì cô cũng không ngại trì hoãn thêm chút thời gian.

Cô nhìn Lục Tự Văn, mỉm cười nói: "Tôi và bạn anh không quen biết, nên không đi cùng được.

Tôi đang định đi tìm chút đồ ăn, anh có biết gần đây có quán nào ngon không?"

Lục Tự Văn: "Chuyện này mà hỏi tôi thì đúng người rồi đấy! Từ đây đi ra, rẽ vài bước chân là đến cổng Vĩnh An, ở đó có một quán bánh bao Khánh Phong rất nổi tiếng, đủ loại bánh bao, vừa ngon vừa chuẩn vị! Cô đến đó ăn thử xem, đảm bảo hài lòng!"

Giang Thiên Ca cười gật đầu: "Vậy à."

Lục Tự Văn: "Hay là để tôi dẫn cô đi..."

"Lục Tự Văn! Anh đang làm gì thế?" Lục Tự Đình đứng sau lưng hai người, trừng mắt quát.

Ti Vũ rơi xuống nước, người ướt sũng, phải nhanh chóng thay quần áo sạch sẽ, nếu không sẽ bị cảm lạnh.

Ông Giang đang ở nhà, Ti Vũ không muốn ông lo lắng, nên đã không gọi điện thoại về nhà họ Giang, mà gọi về nhà họ Lục, nhờ Lục Tự Văn mang một bộ quần áo đến.

Cô ta thấy Lục Tự Văn đi lâu như vậy mà vẫn chưa thấy đến, nên mới đi ra ngoài xem sao.

Kết quả, vừa nhìn thấy đã suýt chút nữa tức chết.

Ti Vũ hiện tại vẫn đang mặc bộ quần áo ướt nhẹp, trốn trong nhà vệ sinh đợi thay đồ, vậy mà Lục Tự Văn lại đứng đây nói chuyện phiếm với người khác?

Mà điều khiến cô ta tức giận hơn nữa là, người đang nói chuyện với Lục Tự Văn lại chính là người đã hại Ti Vũ rơi xuống nước!

Lục Tự Đình tức giận dậm chân: "Lục Tự Văn! Anh nói chuyện với cô ta làm gì? Em kêu anh mang quần áo đến, anh không mang đến ngay! Lại còn đứng đây nói chuyện phiếm với cô ta?"

Lục Tự Văn ngơ ngác: "Cô ấy là bạn của anh, anh nói chuyện với cô ấy thì có sao?"

Anh ta giơ chiếc túi trên tay lên, nói tiếp: "Quần áo không phải anh đã mang đến rồi sao, em cũng đâu có vội mặc, anh nói chuyện với bạn bè hai câu rồi vào, cũng đâu có trì hoãn gì em."

"Anh..." Lục Tự Đình tức giận đến suýt chút nữa ngất xỉu, cô ta giật lấy chiếc túi, trừng mắt nhìn Giang Thiên Ca rồi bỏ đi.

Trước khi đi, cô ta còn quay đầu lại nói với Lục Tự Văn: "Anh vô tâm như vậy, về nhà em sẽ nói với chú út!"

Khiến Lục Tự Văn ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

Quần áo không phải đã mang đến rồi sao? Sao lại nói là vô tâm? Anh ta nghi ngờ nhìn Giang Thiên Ca.

Giang Thiên Ca chớp chớp mắt, gợi ý: "Hay là chúng ta cùng đi ăn bánh bao Khánh Phong? Vừa rồi nghe anh nói, tôi cũng rất muốn ăn."

Lục Tự Văn nhìn về phía bóng lưng vội vàng chạy xa của Lục Tự Đình, do dự một giây, nói: "Cô đi trước đi, tôi đi theo xem sao, lát nữa tôi sẽ đến tìm cô."

Giang Thiên Ca cũng không ngăn cản anh, một mình đi tìm tiệm bánh bao mà Lục Tự Văn nói.

Lúc giữa trưa, cô chỉ ăn một cái bánh rán, bây giờ quả thật có hơi đói bụng.

Bánh bao Khánh Phong, quả nhiên là nhãn hiệu lâu đời có lịch sử mấy chục năm.

Vỏ bánh mỏng nhân nhiều, nước sốt đậm đà, cắn một miếng, hương vị vô cùng tươi ngon.

Giang Thiên Ca ăn no, còn đóng gói một phần, dự định mang về nhà khách, coi như ăn khuya.

Ăn xong bánh bao, Giang Thiên Ca rời đi, cũng không chờ Lục Tự Văn.

Nhìn thấy thời gian còn sớm, Giang Thiên Ca liền nghĩ, đi loanh quanh xem có thể tìm được chỗ ở thích hợp hay không.

Nơi ở, đương nhiên Giang Thiên Ca muốn tìm một nơi có môi trường tốt một chút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!