Chương 18: (Vô Đề)

Xem thực đơn xong, Giang Thiên Ca gọi tất cả những món mình muốn ăn.

Cuối cùng, cô do dự một chút rồi gọi thêm một phần sữa đậu nành.

Kiếp trước, cô cũng thường xuyên đến Bắc Kinh.

Nhưng mỗi lần ra ngoài ăn cơm, không phải đi cùng đồng nghiệp thì cũng là đi cùng bạn bè, bọn họ đều không uống sữa đậu nành, nên cô cũng chưa từng thử qua.

Hôm nay, cô một mình ra ngoài ăn, nhìn thấy mấy chữ trên thực đơn, cô đột nhiên tò mò, mọi người đều nói sữa đậu nành khó uống, vậy nó có vị gì?

Nghe nói một số người Bắc Kinh rất thích uống sữa đậu nành.

Dựa theo thân thế của cô, bố mẹ ruột của cô hẳn là cũng được coi là người Bắc Kinh.

Nếu vậy, có phải cô cũng được di truyền vị giác có thể chấp nhận sữa đậu nành hay không?

Nghĩ đến đây, Giang Thiên Ca muốn thử ngay lập tức.

Chờ một lát, người phục vụ bưng phần sữa đậu nành lên.

Nhìn bề ngoài, nó rất giống sữa đậu nành bình thường, đều có màu trắng sữa.

Giang Thiên Ca đưa cốc sữa lên ngửi thử, mùi vị cũng bình thường, không có mùi khó ngửi.

Giang Thiên Ca yên tâm, đưa cốc sữa lên miệng, uống một ngụm lớn.

Sữa đậu nành vừa vào cổ họng, Giang Thiên Ca lập tức cảm thấy có gì đó không đúng.

"Ợ..."

Giang Thiên Ca: "!"

Linh hồn và vị giác đồng thời bị tra tấn, đó chính là cảm giác của Giang Thiên Ca lúc này.

Bố mẹ ruột của cô, hoàn toàn không hề di truyền cho cô vị giác có thể chấp nhận sữa đậu nành! Quả nhiên là không đáng tin cậy!

"Haha..."

Giang Thiên Ca: "..."

Uống liên tục mấy ngụm nước, át đi vị sữa đậu nành trong miệng, Giang Thiên Ca mới có thời gian quay đầu lại nhìn người đang cười nhạo mình.

Đó là một chàng trai để tóc húi cua, sống mũi cao thẳng, khoảng mười tám, mười chín tuổi.

Thấy Giang Thiên Ca nhìn qua, chàng trai cười toe toét, để lộ hai chiếc răng khểnh, từ biểu cảm có thể nhìn ra cậu ta hơi chột dạ.

Giang Thiên Ca đánh giá chàng trai một lượt rồi thu hồi tầm mắt.

——

"Lục Tự Văn, cậu làm gì vậy?" Lý Chính Vân thấy Lục Tự Văn ngây người, cũng quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái da trắng, rất xinh đẹp.

Cậu ta quay đầu lại, nghi hoặc hỏi Lục Tự Văn: "Cậu quen à?"

Lục Tự Văn lắc đầu: "Không quen."

Lý Chính Vân cười có ý vị: "Không quen mà còn nhìn chằm chằm người ta? Còn cười với người ta?"

Lục Tự Văn không để ý đến cậu ta, chỉ giục: "Nhanh ăn đi, ăn xong rồi tôi còn phải về nhà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!